Tiết học cuối cùng của buổi chiều thứ 6 là tiết sinh hoạt.
Trên giảng đường, lớp ghép có hơn hai trăm sinh viên tham gia.
Đến giai đoạn năm 4, chỉ có lác đác vài sinh viên lên lớp, các thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở tạo điều kiện cho sinh viên nên cơ bản đều không điểm danh.
Cũng có một vài người bỏ học giữa chừng, chỉ cần không làm ầm ĩ lên, giáo viên cũng sẽ không quan tâm.
Tiểu học tan học sớm hơn 30 phút so với Đại học, vì vậy Lâm Nhiễm và Lâm Diễm nhân lúc đang nghỉ giải lao giữa giờ đã chuồn khỏi trường.
Trên đường đến trường của A Lễ, Lâm Diễm lại hỏi: “Con nhà ai vậy?”
Lâm Nhiễm nói: “Con của bạn.”
“Bạn gái hay bạn trai.”
“Bạn trai.” Lâm Nhiễm chỉ giải thích ngắn gọn với cậu ta một câu, Lâm Diễm cũng không hỏi thêm nữa, nhưng vẫn nhắc nhở cô, “Bố mẹ sẽ hỏi đó.”
Lâm Nhiễm bất lực đặt tay lên trán: “Quên vụ này đi.”
Cô ấy bắt đầu rút điện thoại ra soạn tin nhắn, gửi đến Tạ Chỉ Đinh.
Lâm Diễm cười nói: “Nếu như chị không giải thích, mọi người sẽ nghĩ đấy là con trai chị.”
Lâm Nhiễm: “…”
Hôm nay họ đến sớm, vì vậy tình hình xe cộ ở cổng trường cũng không tệ, Lâm Diễm nhanh chóng tìm được chỗ dừng xe.
Còn mười phút nữa mới đến giờ bọn trẻ tan học, Lâm Nhiễm và Lâm Diễm ngồi trong xe, cả hai không nói gì với nhau.
Đến bây giờ, Lâm Nhiễm vẫn chưa tìm ra cách để hòa hợp với gia đình.
Mặc dù biết rõ họ là bố mẹ đẻ và em ruột của mình, nhưng cô cũng chưa thể nắm rõ được suy nghĩ của họ.
Trước đó, Lâm Nhiễm đã sống cùng với họ rất lâu, cô cũng bị đối xử ghẻ lạnh rất nhiều năm.
Từ lúc chưa nhận thức được đến khi quay trở về, họ đã lấy đi hết mọi thứ mà trước kia Lâm Nhiễm để lại, giữa bố mẹ và cô hiện giờ như có một hố sâu vô hình nào đó ngăn cách.
Đó là quá khứ mà cho dù cô có cố gắng làm gì đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được.
Giữa cô và Lâm Diễm, Lâm Vụ càng không cần phải nói, ký ức phức tạp mà Lâm Nhiễm giữ lại vẫn còn đó.
Cho dù Lâm Diễm có thể sống cùng cô trong cùng một bầu không khí, hoặc đón cô về nhà, nhưng sẽ không đặt quá nhiều câu hỏi vượt quá giới hạn, nói nhiều cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Lâm Vụ bây giờ cũng sẽ giữ khoảng cách với cô hai đến ba mét, ngay cả khi cô ăn cơm ở nhà, hai người ngồi chéo nhau, Lâm Vụ cũng không dám ngẩng đầu.
Cô thỉnh thoảng cũng nghe qua lời người giúp việc nói rằng đại tiểu thư bắt nạt tiểu thư một cách thảm hại.
Lâm Nhiễm cũng không biết nên làm gì để hòa hợp với Lâm Vụ, vì vậy cô chỉ có thể về nhà càng ít càng tốt.
Họ giao tiếp với nhau ít hơn, sự tồn tại của cô trong căn nhà đó cũng càng ngày càng ít đi.
Nói tóm lại là cơ hội nói chuyện ngày càng ít đi.
Số lượng xe cộ ở cổng trường đã nhiều hơn, đúng lúc đó tiếng chuông báo tan học cũng vang lên.
Lâm Nhiễm mở cửa xe định đi xuống xe, nhưng vừa mở cửa ra được một nửa, cô quay đầu lại hỏi Lâm Diễm, “Có đi vào đó cùng nhau không?”
Lâm Diễm thu lại tay đang giả vờ nghịch điện thoại, “Cũng được.”
Nói tiếp: “Là chị bắt tôi vào đó nhé, tôi mà dọa thằng bé sợ chị đừng mắng tôi.”
Lâm Nhiễm phì cười, “OK.”
Trường vừa mới tạnh mưa nên khá ướt, cây cối dọc hai bên đường lát đá cuội mỗi khi có gió thổi qua, nước đọng trên lá rơi xuống, thỉnh thoảng rơi xuống mặt, xuống vai người qua đường.
Hai người đi trên đường, Lâm Diễm không ngừng giơ tay che đầu cho Lâm Nhiễm, ngón tay cậu thon dài, bàn tay trắng nõn, Lâm Nhiễm đã thấy điều đó một cách rõ ràng.
Cô cũng không ngăn cản Lâm Diễm.
Mỗi khi tan học, các bạn nhỏ đều được cô giáo đưa ra bên ngoài. Chỉ có mình A Lễ vẫn ngồi trong lớp.
Lâm Nhiễm gõ gõ lên kính cửa sổ, A Lệ vẫn đang cặm cụi làm bài tập, đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng lên, môi mấp máy rồi hét lên: “Chị dâu.”
Lâm Nhiễm bước vào lớp giúp cậu thu dọn đồ.
A Lễ nhìn thấy Lâm Diễm có chút sợ hãi, cậu bé kéo tay Lâm Nhiễm và siết chặt, bất giác cậu lùi về phía cô.
Không biết Lâm Diễm đã lấy một chiếc kẹo từ đâu ra: “Ăn không?”
A Lễ lắc đầu.
Tay Lâm Diễm đang giơ ra trong không trung, có chút ngượng nghịu.
Một lúc sau, A Lễ lại đưa tay ra cầm lấy thanh kẹo, cậu bé nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Lâm Diễm cười, nhìn cậu bé đáng yêu này, cậu ta thực sự muốn đưa tay ra xoa đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh giác của cậu bé nên đã kiềm chế lại.
Lâm Diễm nói: “Không có gì.”
Ba người họ đứng ngoài hành lang đợi một lúc, tạm biệt cô giáo rồi mới rời đi.
Trong lúc đó, cô giáo nhìn chặm chằm Lâm Diễm, thỉnh thoảng ánh mắt lại di chuyển nhìn lên người bọn họ, đến khi Lâm Nhiễm giới thiệu: “Đây là em trai tôi.”
Thân mến.
Cô giáo mỉm cười nhẹ nhõm.
Mặc dù Lâm Diễm là một người bất cẩn, nưhng trên đường đi ra cậu ta cũng quay đầu lại, “Có phải cô giáo đó nghi ngờ về điều gì giữa tôi và chị không?”
Lâm Nhiễm nhíu mày: “Nghĩ gì vậy?”
“Chúng ta trông cũng không giống nhau.”
“Cũng có người cho rằng chúng ta là một cặp vợ chồng.”
“Hơ”. Lâm Diễm quay sang trợn mắt một cái: “Có kiếp sau tôi cũng không chọn loại người như chị.”
Lâm Nhiễm: “Ô? Thật trùng hợp, cậu tưởng chị sẽ chọn cậu?”
Ngoài cổng trường, các phụ huynh cũng đang tìm kiếm con mình trong một đám người.
Giữa đám đông ồn ào, A Lễ nắm chặt tay Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm đưa A Lễ đến cạnh xe, cửa sau xe không mở được, cô định tìm Lâm Diễm nhưng không thấy người đâu.
“Lâm Diễm?” Lâm Nhiễm hét lên, nhưng ngay lập tức bị át đi bởi tiếng ồn của đám đông.
A Lễ khẩy nhẹ lòng bàn tay Lâm Nhiễm, hất cằm về phía đông: “Ở đằng kia.”
Lâm Nhiễm quay sang.
Lâm Diễm đang chặn đường một cô gái, thân hình cao to ấy vừa chặn kín đường đi của cô gái.
Cô gái đó đang dắt tay một bé gái buộc hai bím tóc đuôi sam với đôi mắt to tròn, ngơ ngác đă mắt nhìn Lâm Diễm, còn mặt cô gái đã đỏ ửng. Không biết do tức giận hay xấu hổ.
Lâm Diễm cao gần mét chín, còn cô gái với chiều cao tiêu chuẩn cao khoảng hơn mét sáu.
Hai người họ đứng ngay đó thật sự thu hút sự chú ý của mọi người, tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn rất cao.
Cô gái có chút khó chịu, kéo bé gái và muốn rời đi, nhưng Lâm Diễm không cho, thậm chí còn kéo cánh tay cô lại.
Lâm Nhiễm đứng đó tặc lưỡi một cái, chạm vào A Lễ: “Em nói xem chị có cần qua đó xem thử không?”
A lễ mím môi dưới, thấp giọng nói: “Đó là bạn cùng bàn mới của em.”
Lâm Nhiễm: “Bé gái đó hả?”
A Lễ gật đầu.
Lâm Nhiễm kéo A Lễ theo, hét lớn: “Lâm Diễm, cậu đang làm trò gì vậy?”
Lâm Diễm không quay đầu lại: “Chị đừng xen vài chuyện của em.”
Lâm Nhiễm: “…”
“Này.” Cô thuận thế dùng sức vỗ vào cánh tay của Lâm Diễm, “Chúng ta đều đã lớn cả rồi, sao cậu còn chặn đường con gái nhà người ta vậy?”
“Không phải vậy.” Lâm Diễm cau mày, “Tôi không thể nói rõ ràng với chị.”
“Chị của em không muốn nói chuyện với anh” Cuối cùng cô bé cũng không chịu được nữa, ngẩng đầu lên nói với Lâm Diễm: “Chị ấy muốn về nhà.”
Lúc này, Lâm Diễm mới buông cánh tay của cô gái ra, “Cô bị câm đúng không?”
Cô gái không nói gì, kéo bé gái rồi quay đầu rời đi.
Giọng nói thánh thót như tiếng chuông của bé gái vọng lại.
“Chị đừng khóc, nước mắt là ngọc trai.”
“Không sao cả chị à.”
Lâm Diễm vẫn muốn đuổi đi theo, nhưng Lâm Nhiễm kéo tay cậu lại.
Lâm Diễm vẫn hét ở đằng sau: “Đồ câm, lần sau tôi sẽ đi tìm cô.”
Lâm Nhiễm không nghĩ gì liền đập vào cánh tay cậu, đập đến nỗi tay đau rát.
Mặt Lâm Diễm đờ ra, “Chị làm gì vậy?”
Lâm Nhiễm kìm nén sự kích động trợn ngược mắt lên, hít một hơi thật sâu, “Cậu thích người ta sao?”
Lâm Diễm cau mày, “Chị nghĩ cái quái gì vậy?”
Lâm Nhiễm: “…”
Đương nhiên là rất đáng suy nghĩ.
“Lần trước em đụng xe với đồ câm đó, cô ấy khăng khăng không nhận tiền bồi thường của em.” Lâm Diễm nói: “Điều kiện gia đình cô ấy lại không tốt, em đã đưa tiền mấy lần nhưng cô ấy đều từ chối, vừa nãy lúc em đưa tiền cho cô ấy đã hành xử như vậy.”
Lâm Nhiễm cau mày: “Cậu định cứ gọi người ta là đồ câm như vậy sao?”
Lâm Diễm: “Không thì sao? Cô ấy còn chả nói với em tên cô ấy là gì?”
Lâm Nhiễm: “…”
Hết cách rồi.
Cậu xứng đáng độc thân cả đời.
Chết tiệt thật là kém tinh tế.
Trong đầu Lâm Nhiễm lúc này lóe lên vô số những lời cà khịa, cuối cùng chỉ có thể tóm gọn trong một câu, “Nghe lời chị, về sau đừng có mà gọi người ta là đồ câm nữa.”
“Đau lòng.”
“Hả?” Lâm Diễm cau mày: “Chẳng phải rất đáng yêu sao?”
Lâm Nhiễm: “…”
Đáng yêu cái đầu mày!
Lâm Nhiễm để Lâm Diễm đi trước mở cửa, cô ngồi hàng ghế sau kiềm chế cơn giận.
Lâm Diễm gọi con nhà người ta là đồ câm và nghĩ rằng như vậy là đáng yêu?
Thật là không thể hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông!
Đến cả A Lễ ngồi trên xe cũng không chịu nổi, nói: “Anh có thể gọi chị ấy là tiên nữ.”
Tuy nhiên, Lâm Diễm chê: “Thật là buồn nôn.”
Từ lúc xe dừng lại, Lâm Nhiễm không thể kiềm chế nổi mà đấm một cái vào cánh tay cậu, cậu ta đau đến nỗi cắn răng, còn quay sang mắng cô: “Lâm Nhiễm, chị quá đáng lắm rồi đó!”
Lâm Nhiễm quay lại trợn mắt: “Nếu như cậu còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ ế đến già!”
Lâm Diễm: “Cô gái câm đó thật sự đáng yêu, cả đời này chị sẽ không bao giờ đáng yêu được như vậy đâu! Đánh tôi cũng không có tác dụng gì!”
A Lễ đứng trước mặt Lâm Nhiễm, tách 2 người ra, nói khẽ: “Anh đi sai trọng tâm vấn đề rồi đó.”
Lâm Nhiễm được đà tiếp lời: “Trọng tâm là cậu không được gọi người ta là đồ câm, làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, chứ không phải là cô ấy đáng yêu hơn tôi hay không.”
Mẹ kiếp.
Chắc chắn Lâm Diễm thích cô gái đó.
“Cô gái ấy thật sự không biết nói ư?” Lâm Nhiễm bước vào cửa hỏi.
Lâm Diễm gật đầu, “Mẹ cô ấy nói từ nhỏ cô ấy bị sốt, đến nỗi bị tổn thương họng, kể từ đó không thể nói nữa.”
“Ai cơ?” Tạ Chỉ Đinh bưng một đĩa thức ăn đến bàn ăn, đúng lúc nghe thấy cuộc hội thoại của hai người vội hỏi: “Ai sốt đến nỗi tổn thương họng vậy?”
“Một người bạn.”
“Bạn của Lâm Diễm.”
Lâm Nhiễm và Lâm Diễm đồng thanh nói.
Sự ăn ý của cặp song sinh thể hiện rất rõ ràng vào lúc này.
Hai người cùng nhìn nhau rồi sau đó nhanh chóng quay đi, đồng thời lạnh nhạt nhếch mép “hừ” một tiếng.
Lâm Nhiễm kéo A Lễ đi vào trong.
Tạ Chỉ Đinh bỗng nhiệt tình một cách lạ thường, bà đeo cặp sách cho A Lễ, sau đó kéo A Lễ lên ghế sô pha ngồi hỏi han ân cần, suốt quá trình, A Lễ một mực nắm tay Lâm Nhiễm, đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, không dám mở mồm nói chuyện.
Mặc dù Lâm Nhiễm cũng đã báo trước với Tạ Chỉ Đinh rằng A Lễ mắc chứng tự kỷ nhẹ, nhưng không ngờ cậu bé lại có những triệu chứng rõ ràng như vậy.
Tạ Chỉ Đinh cũng dần hạn chế lời nói, chỉ cười để cậu bé đợi bữa ăn, không để cho cậu bé bị chú ý quá nhiều nữa.
Mội người đều đang bận rộn ngoài phòng khách.
A Lễ liên tục liếm môi dưới, rúc mình trong lòng Lâm Nhiễm, thấp giọng nói: “Em sợ.”
Lâm Nhiễm vỗ vỗ lưng trấn an cậu bé, “Đây là nhà của chị mà.”
“Chẳng phải em luôn muốn nhìn thấy nhà của chị như thế nào sao? Họ đều là những người thân đã lớn lên cùng chị, cũng giống như em và anh trai em vậy, vậy nên em có muốn làm quen với họ không?”
A Lễ gật đầu rồi lại lắc đầu, như sắp khóc, “Em…không dám ạ.”
Tạ Chỉ Đinh kéo Lâm Diễm đến khóc tường, hỏi nhỏ: “Đó thật sự không phải con trai của chị gái con sao?”
Lâm Diễm: “Con đã xác nhận rồi, không phải.”
Tạ Chỉ Đinh: “Sao chị con đối tốt với nó vậy?”
Lâm Diễm: “Con cũng thấy khó hiểu.”
Tạ Chỉ Đinh: “Sao con không hỏi chị đi?”
Lâm Diễm: “Con đâu có bản lĩnh ấy.”
Tạ Chỉ Đinh trợn mắt một cái, thuận tay đập cho cậu một cái: “Con ở đây nói chuyện tấu hài với mẹ thì sao?”
Lâm Diễm mỉm cười.
Tạ Chỉ Đinh lại nhìn ra phía phòng khách, cảnh tượng người lớn trẻ con đang ôm nhau thấy ấm áp lạ thường.
Trong lòng Lâm Nhiễm tồn tại một loại cảm xúc ấm áp bình yên không giống như ngày trước.
Tạ Chỉ Đinh nói nhỏ: “Mẹ có một người bạn cấp ba, là chuyên gia tư vấn tâm lý trẻ em, hôm nào có thể dẫn thằng bé qua kiểm tra.”
“Con đoán.” Lâm Diễm đột nhiên lên tiếng: “Lâm Nhiễm thích người nào đó có quan hệ với cậu bé đó.”
“Chắc là anh trai nó.”
“Thằng bé gọi Lâm Nhiễm là chị dâu.”
Tạ Chỉ Đinh đập Lâm Diễm một cái: “Cái gì mà Lâm Nhiễm Lâm Nhiễm, là chị gái con đó.”
“Đó là vài phút trước.” Lâm Diễm không phục, nhưng quá lười để lải nhải tiếp vấn đề mà bàn luận bấy lâu nay vẫn chưa tìm ra kết quả, dứt khoát chuyển chủ đề: “Tiểu Vụ đâu rồi?”
“Nghe nói từ khi Nhiễm Nhiễm quay trở lại cứ nằm mãi trong phòng chưa ra ngoài.” Tâm trạng của Tạ Chỉ Đinh bất chợt đi xuống, “Không biết đến bao giờ cái nhà này mới có thể trở lại bình thường được.”
Lâm Diễm bất chợt thu lại nụ cười, “Con đi xem chị ấy.”
Từ bếp bước ra, trên đường đến phòng khách, Lâm Diễm nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sô pha vui vẻ thân mật với nhau, trong lòng có chút không thoải mái.
Lâm Nhiễm có thể đối tốt với con người khác đến như thế? Sao lại không thể làm như vậy với A Vụ?!
Không thèm nhìn tiếp nữa, đi thẳng lên tầng.
Còn Lâm Nhiễm vẫn ra sức động viên, vỗ về A Lễ ở tầng dưới, cuối cùng không còn cách nào khác đành gửi tin nhắn qua Wechat cho Từ Tư Niên: Đang làm gì vậy?
Giải cứu gấp!
Có thể quay video không?
Không đợi bên kia trả lời, trong lúc Lâm Nhiễm tưởng anh ta không nhấc máy, cuối cùng điện thoại cũng kết nối được rồi.
Tuy nhiên, người trong video lại là một cô gái, hơn nữa còn rất quen.
Là Khương Tiểu Ngư.