Mục lục
Sát Thần Chí Tôn - Giang Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Ngân trưởng lão nói chuyện, lại làm cho một ít Cự Đầu khác giật mình. Nghe lời này, hẳn là Vô Ngân trưởng lão cùng Giang Trần còn có chuyện xưa gì?

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão thở dài một tiếng:

- Không nghĩ được, nhiều lão gia hỏa như vậy, cuối cùng lại bị một người trẻ tuổi lật qua lật lại. Không thể không, Giang Trần này, để cho lão phu thán phục. Mà thôi, Tham Lang ta cũng đại biểu Tam Tinh Tông thề, sau khi cầm đến giải dược, sẽ không bởi vì chuyện này mà bới móc Đan Can Cung, nếu có vi phạm, thiên địa lôi kiếp đánh giết Tham Lang ta!

Bốn Đại Tông môn đều nhao nhao thề, còn lại những Ngũ phẩm tông môn kia, dĩ nhiên không dám chậm trễ, cả đám đều đứng ra thề.

Tuy bọn họ lấy được Địa cấp linh dược không nhiều lắm, thế nhưng cuối cùng cũng có mấy gốc nha.

Cuối cùng, chỉ còn lại người của Thánh Kiếm Cung. Muốn bọn họ thề, hiển nhiên là không nguyện ý, vì hiện giờ hai bên đã vạch mặt.

Giang Trần cau mày nói:

- Thánh Kiếm Cung không thề không sao cả, các ngươi muốn tìm Giang Trần ta phiền toái, Giang mỗ tùy thời phụng bồi.

Quan hệ của Thánh Kiếm Cung cùng Đan Can Cung, thế vốn như nước lửa.

Giang Trần cũng không cần bọn họ thề hay không thề. Dù sao không có việc này, hai Đại Tông môn cũng là sinh tử đại địch.

Kể từ đó, Giang Trần không có nỗi lo về sau, các tông nhao nhao lấy linh dược ra đổi giải dược.

Giang Trần đưa thuốc, cũng không có gian lận, nhất nhất cho bọn họ.



- Các vị, đừng trách Giang mỗ không có nhắc nhở các ngươi, Mê Thần chướng này vô cùng bá đạo, tuy giải dược có thể giải hết Mê Thần chướng, thế nhưng các ngươi tốt nhất ở trong thời gian ngắn không nên vọng động can qua, bằng không mà nói, độc tính không có quét sạch, một khi phản phệ, Thần Tiên không cứu được.

Giang Trần gõ một câu, tất cả mọi người đều biến sắc.

Nhao nhao ăn giải dược vào, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.

Giang Trần hướng Vân Niết trưởng lão ném đi cái ánh mắt. Vân Niết trưởng lão cũng cười nói:

- Nếu như thế, người của Đan Can Cung chúng ta đi trước một bước.

Người của Bắc Minh tông đã sớm phục dụng giải dược, cũng cười nói:

- Bắc Minh tông ta cũng cáo từ trước.

Đội ngũ hai tông rất nhanh rút lui khỏi.

Còn lại người bốn tông khác, từng cái hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Hiển nhiên, biến cố lần này, làm cho bọn họ có chút bất đắc dĩ, bị một người trẻ tuổi lừa gạt nhiều linh dược như vậy, lại còn không thể phát tác.

Đi một hồi, Giang Trần bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước đội ngũ của Bắc Minh tông, lấy ra những Địa cấp linh dược mà Bắc Minh tông giao.

- Chư vị bằng hữu Bắc Minh tông, lúc trước tình thế bắt buộc, thu Địa cấp linh dược của các ngươi, là vì ở trước mặt các tông khác làm dáng một chút. Hai tông ta nhiều thế hệ giao hảo, Giang Trần há có thể thấy chết mà không cứu? Những Địa cấp linh dược này, xin các ngươi thu hồi. Giang Trần cũng không phải người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Người của Bắc Minh tông hai mặt nhìn nhau, nhìn nhìn Giang Trần, cảm thấy kẻ này làm cho người ta nhìn không thấu.

Trưởng lão cầm đầu kia cười nói:

- Giang Trần, ngươi cứu tính mạng chúng ta, nhận những Địa cấp linh dược này là hợp lý, ngươi không nên khách khí.

Giang Trần nghe vậy, từ bên trong cầm một cây Địa cấp linh dược:

- Nếu như thế, ta nhận lấy một cây, cái khác bất kể như thế nào cũng không thể thu.

Sau đó hắn để xuống những Địa cấp linh dược này, trở lại trong đội ngũ của Đan Can Cung.

Vân Niết trưởng lão rất thán phục, cũng bị khí độ cùng thủ đoạn của Giang Trần thuyết phục. Giang Trần làm như vậy, nhân tình này đã định, Bắc Minh tông há có thể không mang ơn Đan Can Cung?



Không thể không nói, chiêu thức ấy của Giang Trần, quả thực xinh đẹp!

Lần này, Giang Trần thoáng cái lấy được một hai trăm gốc Địa cấp linh dược, tự nhiên sẽ không để ý hơn hai mươi gốc Địa cấp linh dược của Bắc Minh tông.

Còn trả lại Bắc Minh tông, chẳng những thu nhân tình, còn có thể để cho Bắc Minh tông khăng khăng một mực.

Ngày sau thật sự có sự tình cầu đến Bắc Minh tông, chỉ nhìn ân cứu mạng này, Bắc Minh tông cũng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!

Không thể nghi ngờ, hành động này của Giang Trần, không những thắng được tình hữu nghị của Bắc Minh tông, còn củng cố quan hệ mật thiết giữa hai nhà.

Quả nhiên, trưởng lão cầm đầu của Bắc Minh tông thở dài:

- Vân Niết đạo huynh, Đan Can Cung ngươi có Giang Trần, ngày sau tất phát triển trùng thiên!

Nói xong, lại hướng Giang Trần ôm quyền:

- Giang Trần hiền chất, ân tình này Bắc Minh tông ta nhớ kỹ. Ngày khác nếu có địa phương cần Bắc Minh tông, cứ mở miệng.

Người Bắc Minh tông khác, đều nhao nhao ôm quyền hướng Giang Trần thi lễ.

Một phen khách khí xong, người của Bắc Minh tông cũng rất thức thời, biết Giang Trần nhất định còn có nhiều lời muốn cùng Vân Niết trưởng lão nói, nên lập tức cáo từ đi trước.

Đợi người của Bắc Minh tông đi rồi, Giang Trần mới đem ra năm gốc Thiên cấp linh dược cùng hơn 100 gốc Địa cấp linh dược kia.

- Vân Niết trưởng lão, quy củ ngắt lấy ở Huyễn Ba Sơn, đoạt được phải cống hiến một nửa cho tông môn. Ta lấy hai gốc Thiên cấp linh dược, một nửa Địa cấp linh dược, cái khác cống hiến cho tông môn.

Vân Niết trưởng lão ngược lại có chút xấu hổ:

- Giang Trần, này sao được chứ?

Giang Trần kiên định nói:

- Chuyện lần này, ta là đầu cơ trục lợi. Nếu như xử lý không sạch, ngược lại sẽ mang đến nguy hại cho tông môn. Cho nên, những cái này nộp lên cho tông môn, trong nội tâm của ta mới an tâm một chút.

Nghĩ nghĩ, lại từ trong Vạn Hào thạch ổ lấy ra một nửa Thánh Anh thảo, đặt vào trữ vật giới chỉ, ngay cả trữ vật giới chỉ cũng trực tiếp cho Vân Niết trưởng lão.



- Trưởng lão, nơi này là một ít đồ vật lúc trước ta lấy được, cũng nộp lên một nửa.

Vân Niết trưởng lão tiện tay tiếp nhận, nhìn kỹ trong giới chỉ, nội tâm lộp bộp một chút… Thánh Anh Thảo!

Vậy mà thật sự là Thánh Anh Thảo, chí ít có hai ba ngàn gốc!

Như vậy, lúc trước Uông Hàn nói hết thảy, đều là thật? Tuy Vân Niết trưởng lão kinh ngạc, lại không có nói toạc, mà có chút kinh ngạc nhìn Giang Trần.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Đều là mưu lợi đoạt được, ta một người cũng không cần nhiều như vậy. Đan Trì cung chủ nói hắn có một khát vọng vĩ đại. Giang Trần ta chưa hẳn có thể một mực cùng hắn cống hiến đến cùng, những vật này, coi như ta vì tông môn cống hiến một chút lực lượng a.

Lúc trước Giang Trần cống hiến đan phương Vạn Thọ Đan, từng nói qua lời tương tự.

Trong nội tâm Vân Niết trưởng lão chấn kinh, thật lâu không nói lời nào. Nhìn kỹ Giang Trần, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn đã tìm không được từ phù hợp để hình dung Giang Trần.

Người trẻ tuổi này, một lần lại một lần, mang đến cho hắn quá nhiều chấn kinh, quá nhiều ngoài ý muốn, quá nhiều kinh hỉ!

Không nói ba gốc Thiên cấp linh dược cùng một nửa Địa cấp linh dược kia, chỉ là hai ba ngàn gốc Thánh Anh Thảo này, tuyệt đối có thể giúp Đan Can Cung bồi dưỡng được mười mấy cường giả Thánh cảnh!

Đây mới là một bút tài phú kinh người!

Thu hoạch tài phú vẫn chỉ là phụ, quan trọng nhất là Giang Trần, vậy mà lấy ra nhiều vật như vậy, phẩm tính cùng khí độ của kẻ này, đã làm Vân Niết trưởng lão chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK