Mục lục
Sát Thần Chí Tôn - Giang Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ít nhất, sẽ không để cho tình huống không ngừng chuyển biến xấu xuống dưới.

Cái này đối với Chu Tước Thần Cầm hôm nay mà nói, tuyệt đối là bảo đảm lớn nhất.

- Chu Tước tiền bối, lần này ta có khả năng phải bế quan một đoạn thời gian rất dài, ít thì một năm, nhiều thì ba năm năm năm, thậm chí thời gian càng dài.

- Ngươi bế quan thì cứ tự nhiên. Không cần cố ý đến nói với ta một tiếng a? Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta ly khai sao?

- Tiền bối nói đùa? Ngươi muốn ở chỗ này ngốc bao lâu cũng được. Thiếu chủ phủ ta chỉ thiếu Thượng Cổ sinh linh như tiền bối trấn thủ số mệnh đây này.

Giang Trần cười nói.

Chu Tước Thần Cầm cùng Giang Trần ở chung càng lâu, đối với tính cách của người trẻ tuổi kia càng ưa thích.

- Tiểu tử ngươi rất có bản lĩnh, lại lấy bản Linh trấn thủ số mệnh? Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc, cũng không phải ăn chay a. Nói đi, ngươi tìm bản Linh, đến cùng có chuyện gì?

Chu Tước Thần Cầm thấy Giang Trần nói không tỉ mỉ, biết rõ Giang Trần nhất định còn có lời khác muốn nói.

Giang Trần cười hắc hắc nói:

- Vẫn là tiền bối anh minh, kỳ thật ta là muốn hỏi tiền bối mượn vài giọt Chu Tước tinh huyết.

Thượng Cổ Thần Thú, ghét nhất đúng là bị người khác yêu cầu tinh huyết.



Một con Thượng Cổ Thần Thú, toàn thân đều là tinh huyết. Theo đạo lý, đừng nói vài giọt tinh huyết, dù tiễn đưa mấy trăm giọt, đối với chúng áp lực cũng không lớn.

Thế nhưng mà, Thượng Cổ Thần Thú lại xem tinh huyết của mình như tánh mạng, cho rằng đây là đồ vật chúng trả giá tánh mạng cũng phải bảo vệ.

Cho nên, trừ khi Thượng Cổ Thần Thú tự nguyện, dưới tình huống bình thường, rất ít tặng người tinh huyết bản thân. Dù sao tống xuất tinh huyết, cũng sẽ có phong hiểm nhất định.

Ngữ khí của Chu Tước Thần Cầm quả nhiên ngưng tụ:

- Ngươi muốn máu huyết của bản Linh?

- Tiền bối, năm đó ta từng tu luyện một môn Pháp Tướng thần thông, chính là dùng Cổ Diễm Chi Tinh, mô phỏng Chu Tước Pháp Tướng, uy lực cực lớn. Chỉ tiếc, Chu Tước Pháp Tướng của ta, đồ có chính hình, lại không có thần vận. Truy cứu duyên cớ, là vì trong cơ thể không có Chu Tước huyết mạch. Nếu như có Chu Tước huyết mạch, môn Pháp Tướng thần thông này, tất sẽ được tăng mạnh, uy lực mạnh hơn gấp 10 lần, cũng không phải là không có khả năng.

Ngữ khí của Giang Trần thập phần chân thành, cũng không có giấu diếm cái gì.

Chu Tước Thần Cầm nhìn chằm chằm vào Giang Trần hồi lâu, thấy thần sắc Giang Trần thản nhiên, cũng không có bất kỳ dã tâm tà ác, than nhẹ một tiếng:

- Giang Trần, nhân loại các ngươi, cho dù là Thượng Cổ đại năng, cũng không có ai hỏi bản Linh yêu cầu tinh huyết. Ngươi tính toán là người thứ nhất.

- Nếu tiền bối cảm thấy không tiện, vậy việc này coi như ta chưa từng nói. Dù sao ngoại trừ môn thần thông kia, ta còn có rất nhiều thủ đoạn đối địch.

Tuy Giang Trần rất muốn tăng cường uy lực của Chu Tước Pháp Tướng, thế nhưng hắn tuyệt đối không phải người ép buộc.

Đối phương đã cảm thấy không ổn, Giang Trần tự nhiên không bắt buộc.

- Mà thôi mà thôi...

Chu Tước Thần Cầm than nhẹ một tiếng.

- Ai bảo bản Linh cùng ngươi mới quen đã thân? Ai bảo mỗi lần bản Linh đều nhận chỗ tốt của ngươi chứ? Lần này, coi như bản Linh báo đáp ngươi một lần a. Nhưng mà Giang Trần, ngươi phải nhớ kỹ, Thượng Cổ Thần Thú, đối với huyết mạch là cực kỳ coi trọng. Thượng Cổ Thần Thú càng sống lâu, chúng quý trọng huyết mạch lại càng cố chấp. Nếu như ngươi lèm nhèm hỏi tinh huyết một con Thượng Cổ Thần Thú, rất có thể sẽ đưa tới họa sát thân.

Chu Tước Thần Cầm ân cần khuyên bảo.

Thượng Cổ Thần Thú quý trọng huyết mạch của mình, điểm này, kỳ thật Giang Trần đã sớm biết.



Bất quá, hắn cũng không có giải thích cái gì, chỉ chăm chú gật đầu:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, sau này ta nhất định chú ý.

Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch, một cái là Thượng Cổ Chân Long nhất tộc, một cái là Thượng Cổ Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc. Đều là Thượng Cổ Thần Thú.

Nhưng mà, mỗi lần Long Tiểu Huyền cho Giang Trần huyết mạch, đều là nó tự nguyện.

Mà Thái Tuế Bạch Hổ, càng là Giang Trần từ lúc thú con thu dưỡng, chẳng khác gì là khế ước thú của Giang Trần, tự nhiên sẽ không cự tuyệt Giang Trần.

Điều này cũng làm cho Giang Trần không để ý đến vấn đề này.

Hôm nay nghe Chu Tước Thần Cầm nói như vậy, Giang Trần mới ý thức được, vừa rồi mình yêu cầu, đích xác là có chút càn rỡ thô lỗ.

May mắn, tuy Chu Tước Thần Cầm không quá cao hứng, nhưng còn không có keo kiệt đến trực tiếp cự tuyệt.

Chu Tước Thần Cầm chuẩn bị ba giọt Chu Tước tinh huyết cho Giang Trần, có chút cảm khái nói:

- Hiện tại chu kỳ tánh mạng của ta ở vào cuối cùng, thực lực đại giảm, cho nên công hiệu của tinh huyết, cũng giảm bớt đi nhiều. Lần tới chờ bản Linh khôi phục trạng thái đỉnh phong, sẽ cho ngươi thêm vài giọt, như thế nào?

Giang Trần mừng rỡ:

- Như thế thì đa tạ tiền bối rồi. Đúng rồi tiền bối, ngươi cứ việc ở lại Thiếu chủ phủ. Chờ ngày kia ta đột phá Đế cảnh, chúng ta lại dắt tay nhau xông vào Vạn Uyên đảo. Có lẽ, tại Vạn Uyên đảo, tiền bối có thể tìm đến cơ duyên, một lần hành động đột phá gông cùm xiềng xích, trùng hoạch tân sinh?

Thần sắc của Chu Tước Thần Cầm đại động, trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới thở dài nói:

- Vậy ngươi nhanh chóng đột phá, bản Linh chờ ngươi đến Đế cảnh.

Chu Tước Thần Cầm cũng thuận thế nói ra. Nó ở lại Thiếu chủ phủ thập phần thích ý, có Mộc Linh tuyền, sẽ tương đối an toàn rất nhiều. Ít nhất có thể cam đoan thân thể không tiếp tục xuống dốc.

Cho nên, đừng nói Giang Trần giữ nó lại, dù đuổi nó đi, nó cũng chưa chắc sẽ đi.



Đạt được Chu Tước tinh huyết, cùng Chu Tước Thần Cầm ước định tốt, Giang Trần lại tìm Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc. Đối với Bát huynh đệ này, Giang Trần cố ý ở hậu sơn mở một khu vực, cung cấp bọn hắn hoạt động, nghỉ ngơi cùng tu luyện.

Bát huynh đệ, thần hồn cùng khí lực từ thời đại Hoang Cổ tách ra, thẳng đến gần đây mới tụ hợp, còn ở vào thung lũng kỳ, cách đỉnh phong năm đó, còn xa xa không tới.

Cho nên, tại Thiếu chủ phủ, chúng đồng dạng có thể dốc lòng tu luyện.

Nghe Giang Trần nói muốn bế quan, Đại Thạch vỗ ngực nói:

- Ân công, ngươi cứ việc bế quan. Có Bát huynh đệ chúng ta, dù Ma tộc gì kia xâm nhập, Bát huynh đệ chúng ta cũng sẽ dốc sức liều mạng bảo hộ Thiếu chủ phủ chu toàn.

Giang Trần còn chưa mở miệng, Đại Thạch đã có thể lĩnh ngộ ý nghĩ của mình, cũng nở nụ cười.

Đều nói Cự Thạch nhất tộc tư tưởng đơn thuần, nói chuyện lúng ta lúng túng, thế nhưng mà Đại Thạch này, nhìn bề ngoài nhập gia tùy tục, đã bị Nhân tộc đồng hóa, đối với đạo lí đối nhân xử thế hiểu được không ít.

Dàn xếp tốt Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, Giang Trần lại về khu gia quyến.

Lần này, hắn lại đi tìm Vận phu nhân.

Vô Song Đại Đế mất tích, Giang Trần bao nhiêu cũng có chút áy náy. Chuyện này, dù sao cũng phải thông báo cho Vận phu nhân một tiếng, nếu không cứ vô thanh vô tức như vậy, Vận phu nhân nhất định sẽ lo lắng.

Vận phu nhân nhìn thấy Giang Trần tới chơi, cũng có chút ngoài ý muốn. Vô Song Đại Đế ra ngoài chưa về, Vận phu nhân muốn nói không lo lắng, đó là giả.

---------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK