Những bảo vật cấp một kia, đã để cho khách quý có chút tim đập thình thịch rồi. Như vậy siêu phẩm bảo vật, sẽ kinh người bực nào?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trông mong, tràn đầy chờ mong.
- Vật thứ ba, tên Thiên Địa Lăng Vân Chi, là Thiên cấp Linh Dược. Bất quá, nó cùng Thiên cấp Linh Dược bình thường bất đồng, Linh Dược này là chủ tài liệu của Đế Lăng Đan. Cái gì gọi là Đế Lăng Đan? Đó là một loại đan dược có thể làm cho cường giả Đế cảnh vô điều kiện tăng lên tu vi, giá trị không thể đo lường. Chỉ là gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này không đủ năm, cho nên ở trên tỉ lệ kém một chút. Xác suất thành đan sẽ nhỏ rất nhiều, hơn nữa mặc dù có thể luyện chế ra, số lượng Đế Lăng Đan, nhiều lắm là hai viên.
Giang Trần công nhiên bày tỏ Thiên Địa Lăng Vân Chi ra.
Tán tu có được vật này, trong nội tâm bất tranh khí co lại. Đây là một tán tu Địa Thánh cảnh, hắn đạt được gốc Linh Dược kia, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được, cất trên thân thể, đã khoảng chừng mười mấy năm rồi.
Hắn ẩn ẩn cũng đoán được mình có được có lẽ là Thiên cấp Linh Dược, ít nhất cũng là Địa cấp Linh Dược. Hắn nguyên bản định, lưu đến lúc mình đột phá Hoàng cảnh, lại đi tìm người xem xét thoáng một phát.
Lần này tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, nghe nói có khâu giám bảo, hắn mới to gan tới tham gia. Kết quả lại không nghĩ rằng, vậy mà nhận được một niềm vui ngoài ý muốn như thế.
Chẳng những là Thiên cấp Linh Dược, giá trị so với Thiên cấp Linh Dược khác còn đáng tiền hơn.
Giang Trần cười cười, phô bày Thiên Địa Lăng Vân Chi một vòng:
- Thiên cấp Linh Dược này, giá trị có lẽ gấp ba đến năm lần Thiên cấp Linh Dược bình thường. Nếu như gặp được người cần nó, bán ra giá cả gấp sáu bảy lần, cũng là có khả năng. Cho nên, ta muốn chúc mừng kẻ có được Thiên Địa Lăng Vân Chi này. Tài phú của ngươi, đã có thể đánh đồng cường giả Đế cảnh rồi.
Thiên cấp Linh Dược, giá trị liên thành. Mặc dù là cường giả Đế cảnh, cũng không nhất định có nhiều hàng tồn. Có thể có vài cọng, đã coi như là phi thường khó lường rồi.
Mà giá trị của Thiên Địa Lăng Vân Chi này, có thể vượt qua năm gốc Thiên cấp Linh Dược. Cho nên Giang Trần mới nói như vậy.
Đám người lập tức sôi trào lên, chậc chậc tán thưởng.
Phản ứng bên khu khách quý, cũng giống bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cùng Đông Diệp Đại Sư lúc đó, tràn đầy kinh ngạc.
Đế Lăng Đan, bọn hắn nghe cũng chưa từng nghe qua a. Trên đời này, thậm chí có đan dược thần kỳ như thế sao?
Giang Trần hiển nhiên không có ý định giảng giải Đế Lăng Đan kỹ càng, loại sự tình này, sau đó mấy người Đông Diệp Đại Sư, Tỉnh Trung Đại Đế tự nhiên sẽ truyền đi.
Ngược lại không cần hắn ở chỗ này cường điệu cái gì.
Thiên Địa Lăng Vân Chi, Giang Trần phô bày một vòng, lại cầm lấy siêu phẩm thứ hai Thất Tinh Vân Tụ Phù.
- Chư vị, siêu phẩm thứ hai, là một tấm phù lật. Phù này, chính là Thượng Cổ phù lật, hơn nữa là phù lật chỉ có phú nhị đại thời Thượng Cổ mới dùng được. Tên là Thất Tinh Vân Tụ Phù. Phù này có bảy đạo hoa văn, có thể phòng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi bảy loại thuộc tính, là một phù lật phòng ngự nghịch thiên thập phần toàn diện. Ngay cả một kích toàn lực của Đế cảnh đỉnh cấp, cũng không cách nào công phá nó.
Giang Trần giơ Thất Tinh Vân Tụ Phù lên cao:
- Đồng đạo tu sĩ có được phù này, Bổn thiếu chủ muốn chúc mừng ngươi. Phù lật của ngươi, giá trị càng trên Thiên Địa Lăng Vân Chi. Nếu như ngươi là tu sĩ cao cấp, phù này ta đề nghị ngươi giữ lại cho mình dùng. Nếu như ngài là tu sĩ dưới Hoàng cảnh, ta đề nghị ngươi giao dịch hoặc là đấu giá bảo vật này. Nó mang đến tài phú cùng tài nguyên, có thể làm cho ngươi nhẹ nhõm đột phá Hoàng cảnh, thậm chí trùng kích Đế cảnh.
Giang Trần cũng đem giá trị của Thất Tinh Vân Tụ Phù, kỹ càng nói một lần.
Chủ nhân của Thất Tinh Vân Tụ Phù, cũng là một gã tán tu, tu vi Hoàng cảnh, giờ phút này hắn bất động thanh sắc, nhưng trong đầu lại cuồng hỉ không thôi.
Không hề nghi ngờ, hắn là người may mắn trong hoạt động giám bảo lần này. Giống chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi, hắn cũng biết đồ vật của mình không tệ, thế nhưng mà đến cùng tốt bao nhiêu, trong lòng của hắn lại không rõ...
Hắn cũng cầm đi xem xét qua, bất quá người ta căn bản xem xét không ra.
Hôm nay, lại không nghĩ ở Lưu Ly Vương Thành, bị Chân thiếu chủ xem xét ra. Dĩ nhiên là bảo vật cường đại như thế.
Thu hoạch, đây tuyệt đối là thiên đại thu hoạch a.
Trong lúc nhất thời, trong đám người cũng truyền đến trận trận tán thưởng, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có thập phần hướng tới, cũng có người âm thầm hối hận không có tham gia giám bảo.
Ngay cả những cự đầu ở khu khách quý, cả đám cũng đỏ mắt tía tai. Thất Tinh Vân Tụ Phù này, đây chính là thứ tốt a. Nếu như thứ này rơi xuống trong tay bọn họ, đây tuyệt đối là bảo vật giữ mạng tuyệt hảo. Cùng cao thủ đối chiến, có một tấm phù lật như vậy, kia chính là tương đương với có hai cái mạng a.
Chỉ tiếc, Lưu Ly Vương Thành này quá giảng nguyên tắc, vậy mà không công bố chủ nhân của phù lật. Bằng không thì nghĩ biện pháp giao dịch Thất Tinh Vân Tụ Phù, thật là tốt biết bao?
Đừng nói những khách quý kia, dù là Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân, trong đầu cũng hiện lên ý nghĩ như vậy. Bình tĩnh như Tỉnh Trung Đại Đế, kỳ thật cũng động ý nghĩ như vậy
Đợi mọi người chậm rãi tiêu hóa tin tức của Thất Tinh Vân Tụ Phù xong, Giang Trần mới buông nó xuống, cười cười:
- Tin tưởng bảo vật cuối cùng, cũng là mọi người mong đợi nhất a?
Giang Trần giơ ngọc giản lên cao:
- Ngọc giản này, là Thượng Cổ truyền thừa. Bên trong dùng Thượng Cổ cổ ngữ khắc văn tự, ghi lại là một môn công pháp cực kỳ cường đại thời Thượng Cổ. Trình độ trân quý, thậm chí vượt qua trấn tông bảo điển của Nhất phẩm tông môn hiện tại.
- Bất quá, bảo vật này duy nhất không được hoàn mỹ là, văn tự cổ ngữ này, hôm nay đã thất truyền. Người có được bảo vật này, trên cơ bản không có khả năng khai phát ra giá trị của nó.
Giang Trần khẽ cười nói:
- Nếu như kẻ có được ngọc giản không cách nào khai phát, có thể đem bảo vật này chuyển nhượng cho Bổn thiếu chủ, ta sẽ dùng giá trị tương ứng giao dịch. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn giữ lại cho mình dùng, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, cũng sẽ vì ngươi giữ bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm tin tức ra ngoài
Giang Trần bằng phẳng nói, hắn cũng không có ý định dùng bất luận âm mưu quỷ kế gì. Nói thật, hắn không thiếu khuyết nhất đúng là công pháp.
Hắn thiếu chỉ là các loại tài nguyên, còn công pháp, trong đầu hắn có một đống, tùy tiện tìm xem, cũng có thể làm ra một nhóm lớn.
Chỉ có điều, môn công pháp này không giống bình thường, mà bản thân ngọc giản, cũng cùng nó dung hợp hoàn mỹ, làm cho giá trị của ngọc giản trở nên càng lớn.
Đương nhiên, những sự tình này hắn không thể nói rõ. Vì công chính, hắn cũng phải đem giá trị của ngọc giản chi tiết tuyên bố ra.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trông mong, tràn đầy chờ mong.
- Vật thứ ba, tên Thiên Địa Lăng Vân Chi, là Thiên cấp Linh Dược. Bất quá, nó cùng Thiên cấp Linh Dược bình thường bất đồng, Linh Dược này là chủ tài liệu của Đế Lăng Đan. Cái gì gọi là Đế Lăng Đan? Đó là một loại đan dược có thể làm cho cường giả Đế cảnh vô điều kiện tăng lên tu vi, giá trị không thể đo lường. Chỉ là gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này không đủ năm, cho nên ở trên tỉ lệ kém một chút. Xác suất thành đan sẽ nhỏ rất nhiều, hơn nữa mặc dù có thể luyện chế ra, số lượng Đế Lăng Đan, nhiều lắm là hai viên.
Giang Trần công nhiên bày tỏ Thiên Địa Lăng Vân Chi ra.
Tán tu có được vật này, trong nội tâm bất tranh khí co lại. Đây là một tán tu Địa Thánh cảnh, hắn đạt được gốc Linh Dược kia, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được, cất trên thân thể, đã khoảng chừng mười mấy năm rồi.
Hắn ẩn ẩn cũng đoán được mình có được có lẽ là Thiên cấp Linh Dược, ít nhất cũng là Địa cấp Linh Dược. Hắn nguyên bản định, lưu đến lúc mình đột phá Hoàng cảnh, lại đi tìm người xem xét thoáng một phát.
Lần này tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, nghe nói có khâu giám bảo, hắn mới to gan tới tham gia. Kết quả lại không nghĩ rằng, vậy mà nhận được một niềm vui ngoài ý muốn như thế.
Chẳng những là Thiên cấp Linh Dược, giá trị so với Thiên cấp Linh Dược khác còn đáng tiền hơn.
Giang Trần cười cười, phô bày Thiên Địa Lăng Vân Chi một vòng:
- Thiên cấp Linh Dược này, giá trị có lẽ gấp ba đến năm lần Thiên cấp Linh Dược bình thường. Nếu như gặp được người cần nó, bán ra giá cả gấp sáu bảy lần, cũng là có khả năng. Cho nên, ta muốn chúc mừng kẻ có được Thiên Địa Lăng Vân Chi này. Tài phú của ngươi, đã có thể đánh đồng cường giả Đế cảnh rồi.
Thiên cấp Linh Dược, giá trị liên thành. Mặc dù là cường giả Đế cảnh, cũng không nhất định có nhiều hàng tồn. Có thể có vài cọng, đã coi như là phi thường khó lường rồi.
Mà giá trị của Thiên Địa Lăng Vân Chi này, có thể vượt qua năm gốc Thiên cấp Linh Dược. Cho nên Giang Trần mới nói như vậy.
Đám người lập tức sôi trào lên, chậc chậc tán thưởng.
Phản ứng bên khu khách quý, cũng giống bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cùng Đông Diệp Đại Sư lúc đó, tràn đầy kinh ngạc.
Đế Lăng Đan, bọn hắn nghe cũng chưa từng nghe qua a. Trên đời này, thậm chí có đan dược thần kỳ như thế sao?
Giang Trần hiển nhiên không có ý định giảng giải Đế Lăng Đan kỹ càng, loại sự tình này, sau đó mấy người Đông Diệp Đại Sư, Tỉnh Trung Đại Đế tự nhiên sẽ truyền đi.
Ngược lại không cần hắn ở chỗ này cường điệu cái gì.
Thiên Địa Lăng Vân Chi, Giang Trần phô bày một vòng, lại cầm lấy siêu phẩm thứ hai Thất Tinh Vân Tụ Phù.
- Chư vị, siêu phẩm thứ hai, là một tấm phù lật. Phù này, chính là Thượng Cổ phù lật, hơn nữa là phù lật chỉ có phú nhị đại thời Thượng Cổ mới dùng được. Tên là Thất Tinh Vân Tụ Phù. Phù này có bảy đạo hoa văn, có thể phòng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi bảy loại thuộc tính, là một phù lật phòng ngự nghịch thiên thập phần toàn diện. Ngay cả một kích toàn lực của Đế cảnh đỉnh cấp, cũng không cách nào công phá nó.
Giang Trần giơ Thất Tinh Vân Tụ Phù lên cao:
- Đồng đạo tu sĩ có được phù này, Bổn thiếu chủ muốn chúc mừng ngươi. Phù lật của ngươi, giá trị càng trên Thiên Địa Lăng Vân Chi. Nếu như ngươi là tu sĩ cao cấp, phù này ta đề nghị ngươi giữ lại cho mình dùng. Nếu như ngài là tu sĩ dưới Hoàng cảnh, ta đề nghị ngươi giao dịch hoặc là đấu giá bảo vật này. Nó mang đến tài phú cùng tài nguyên, có thể làm cho ngươi nhẹ nhõm đột phá Hoàng cảnh, thậm chí trùng kích Đế cảnh.
Giang Trần cũng đem giá trị của Thất Tinh Vân Tụ Phù, kỹ càng nói một lần.
Chủ nhân của Thất Tinh Vân Tụ Phù, cũng là một gã tán tu, tu vi Hoàng cảnh, giờ phút này hắn bất động thanh sắc, nhưng trong đầu lại cuồng hỉ không thôi.
Không hề nghi ngờ, hắn là người may mắn trong hoạt động giám bảo lần này. Giống chủ nhân của Thiên Địa Lăng Vân Chi, hắn cũng biết đồ vật của mình không tệ, thế nhưng mà đến cùng tốt bao nhiêu, trong lòng của hắn lại không rõ...
Hắn cũng cầm đi xem xét qua, bất quá người ta căn bản xem xét không ra.
Hôm nay, lại không nghĩ ở Lưu Ly Vương Thành, bị Chân thiếu chủ xem xét ra. Dĩ nhiên là bảo vật cường đại như thế.
Thu hoạch, đây tuyệt đối là thiên đại thu hoạch a.
Trong lúc nhất thời, trong đám người cũng truyền đến trận trận tán thưởng, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có thập phần hướng tới, cũng có người âm thầm hối hận không có tham gia giám bảo.
Ngay cả những cự đầu ở khu khách quý, cả đám cũng đỏ mắt tía tai. Thất Tinh Vân Tụ Phù này, đây chính là thứ tốt a. Nếu như thứ này rơi xuống trong tay bọn họ, đây tuyệt đối là bảo vật giữ mạng tuyệt hảo. Cùng cao thủ đối chiến, có một tấm phù lật như vậy, kia chính là tương đương với có hai cái mạng a.
Chỉ tiếc, Lưu Ly Vương Thành này quá giảng nguyên tắc, vậy mà không công bố chủ nhân của phù lật. Bằng không thì nghĩ biện pháp giao dịch Thất Tinh Vân Tụ Phù, thật là tốt biết bao?
Đừng nói những khách quý kia, dù là Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân, trong đầu cũng hiện lên ý nghĩ như vậy. Bình tĩnh như Tỉnh Trung Đại Đế, kỳ thật cũng động ý nghĩ như vậy
Đợi mọi người chậm rãi tiêu hóa tin tức của Thất Tinh Vân Tụ Phù xong, Giang Trần mới buông nó xuống, cười cười:
- Tin tưởng bảo vật cuối cùng, cũng là mọi người mong đợi nhất a?
Giang Trần giơ ngọc giản lên cao:
- Ngọc giản này, là Thượng Cổ truyền thừa. Bên trong dùng Thượng Cổ cổ ngữ khắc văn tự, ghi lại là một môn công pháp cực kỳ cường đại thời Thượng Cổ. Trình độ trân quý, thậm chí vượt qua trấn tông bảo điển của Nhất phẩm tông môn hiện tại.
- Bất quá, bảo vật này duy nhất không được hoàn mỹ là, văn tự cổ ngữ này, hôm nay đã thất truyền. Người có được bảo vật này, trên cơ bản không có khả năng khai phát ra giá trị của nó.
Giang Trần khẽ cười nói:
- Nếu như kẻ có được ngọc giản không cách nào khai phát, có thể đem bảo vật này chuyển nhượng cho Bổn thiếu chủ, ta sẽ dùng giá trị tương ứng giao dịch. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn giữ lại cho mình dùng, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, cũng sẽ vì ngươi giữ bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm tin tức ra ngoài
Giang Trần bằng phẳng nói, hắn cũng không có ý định dùng bất luận âm mưu quỷ kế gì. Nói thật, hắn không thiếu khuyết nhất đúng là công pháp.
Hắn thiếu chỉ là các loại tài nguyên, còn công pháp, trong đầu hắn có một đống, tùy tiện tìm xem, cũng có thể làm ra một nhóm lớn.
Chỉ có điều, môn công pháp này không giống bình thường, mà bản thân ngọc giản, cũng cùng nó dung hợp hoàn mỹ, làm cho giá trị của ngọc giản trở nên càng lớn.
Đương nhiên, những sự tình này hắn không thể nói rõ. Vì công chính, hắn cũng phải đem giá trị của ngọc giản chi tiết tuyên bố ra.