Người nói lời này tự nhiên là Giang Trần.
Thân thể mềm mại của Hoàng Nhi nhoáng lên một cái, miệng nở nụ cười vui sướng, giống như là như tắm gió xuân, đẹp không sao tả xiết.
Giang Trần đi ra khỏi hư không, hai người nhìn nhau cười, bàn tay nhịn không được mà nắm chặt.
- Đi, Hoàng Nhi ta mang nàng tới địa phương bí mật hơn.
Hoàng Nhi hạnh phúc cười cười, hai người không nói lời nào, hóa thành một đạo thiểm điện biến mất tại chỗ.
Hai ngày sau, hai người rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối yên tĩnh. Giang Trần khẽ cười hỏi:
- Hoàng Nhi, nàng còn nhớ rõ lúc trước chúng ta ở cương vực nhân loại, khu trục Bách Thế đồng tâm chú cho nàng hay không?
- Trần ca, chàng nói tới chúng ta trốn xuống mặt đất sao?
- Đúng, bên ngoài chỗ tốt thì ít mà người thì nhiều. Đi tới đi lui cuối cùng tai mắt quá nhiều.
Giang Trần mỉm cười.
- Muội nghe Trần ca.
Hoàng Nhi giờ phút này tâm tư như bị hòa tan, Giang Trần nói gì tự nhiên nàng nghe nấy.
Mượn nhờ Băng Hỏa yêu liên và Phệ Kim thử nhất tộc, Giang Trần nhanh chóng tạo thành một chỗ ẩn thân hoàn mỹ, đủ lớn dưới mặt đất rất sâu.
Giang Trần đổi y phục, lộ ra tướng mạo vốn có, bốn mắt nhìn nhau, ôm lấy đối phương, rốt cuộc không có cách nào khắc chế được bản thanam ình.
Giang Trần nhẹ nhàng đặt tay lên bờ eo hoàn mỹ của Hoàng Nhi, nói:
- Hoàng Nhi, ngày nào đêm nào ta cũng chờ mong ngày này tới. Trời có mắt, chúng ta lại gặp lại. Chỉ là phương thức gặp lại này lại làm khổ nàng.
- Trần ca.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng đem ngón tay dán lên môi Giang Trần, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hoàng Nhi không cho phép chàng nói như vậy. Hoàng Nhi biết rõ Trần ca nhất định sẽ tới Vạn Uyên đảo. Không quản dùng phương thức gì, trong lòng Hoàng Nhi chỉ có vui mừng, chỉ có hạnh phúc.
Trong lòng Giang Trần cảm thấy ấm áp, ánh mắt dừng lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Nhi. Trong lúc nhất thời không kìm lòng được mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hoàng Nhi.
Bốn bờ môi va chạm, khó mà tách ra được.
Hồi lâu sau hai người mới từ từ trong ý cảnh ngọt ngào này tỉnh lại, trong mắt Hoàng Nhi chứa đầy nước mắt.
- Trần ca, Hoàng Nhi không nhịn được, đã nói không được khóc, không được khóc nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Hoàng Nhi thì thào nói:
- Chàng biết không? Những năm qua, mỗi một thời khắc muội đều nhớ tới chàng. Nhớ tới chàng, lại sợ tu vi chàng không đủ, không nên tùy tiện tới đây. Chàng biết không, những ngày qua ta vô cùng nhạy cảm với chuyện này.
- Ta biết, biết rõ.
Giang Trần cũng động tình vô cùng, nhè nhẹ lau nước mắt trên mặt Hoàng Nhi:
- Lần này ta tới đây nhất định phải mang nàng đi. Không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào mà mang nàng đi.
Hoàng Nhi giật mình:
- Trần ca, chuyện cương vực nhân loại xử lý xong rồi sao? Ma tộc kia...
- Ma tộc ít nhất còn năm mươi năm nữa mới bộc phát quy mô lớn. Mà mục tiêu của ta trong vòng mười năm tương lai chinh phục Yến gia, khiến cho nàng nở mày nở mặt.
Thứ Hoàng Nhi thích nhất chính là hào khí này của Hoàng Nhi. Nếu như là nam tử khác nói như vậy, tất sẽ bị Hoàng Nhi cho rằng là nói điêu.
Thế nhưng mà Giang Trần, hắn đã có tư cách nói như vậy.
- Trần ca, lần này chàng làm sao tới được đây?
Sau khi tâm tình Hoàng Nhi bình phục, mới hỏi tới kinh nghiệm đoạn đường vừa qua của Giang Trần.
Tự nhiên Giang Trần không có dấu diếm gì với Hoàng Nhi, hai năm rõ mười nói ra một phen.
Sau khi Hoàng Nhi nghe xong cũng thở dài không thôi:
- Quả nhiên Giang Hoàng kia chính là Trần ca chàng. Lúc đầu muội nghe Thuấn lão nói tới cái tên này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Trần ca tới tìm muội.
Hoàng Nhi nghe cực kỳ nhập thần, nhất là đoạn kinh nghiệm ở Đông Duyên đảo, càng làm cho Hoàng Nhi nghe mà kinh tâm động phách. Vừa cảm thấy kiêu ngạo vì Giang Trần, lại vì ái lang của mình mà cảm thấy đau lòng.
Ái lang vì tới tìm nàng, chịu khổ nhiều như vậy, trải qua nhiều hung hiểm như vậy. Trong lòng Hoàng Nhi làm sao có thể không cảm động, cảm kích cơ chứ?
- Đúng rồi, Hoàng Nhi, lúc trước nàng đoán tu vi mình tới chuẩn Thiên Vị, cần phải mất vài chục năm, vì sao trong vòng vài năm ngắn ngủi tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh như vậy?
Thứ Giang Trần hiếu kỳ nhất chính là vấn đề này.
- Trần ca, sau khi muội về gia tộc, mỗi ngày nghĩ tới chàng đều khó chịu, vùi đầu vào tu luyện. Cũng không biết vì sao tu vi tăng lên cực nhanh. Không hiểu thấu đã đột phá Đế cảnh, không hiểu thấu đã tới Đế cảnh đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên Vị.
Giang Trần thở dài:
- Đích thị là huyết mạch của phụ mẫu nàng quá tốt, nàng đạt được huyết mạch tốt của bọn họ truyền thừa, bởi vậy thiên phú võ đạo mới siêu quần như vậy.
Tốc độ tiến bộ của Hoàng Nhi, ngay cả Giang Trần cũng âm thầm tán thưởng.
- Trần ca, tu vi của càng cũng tiến bộ như bay a. Khi muội đi, chàng chỉ là Hoàng cảnh sơ giia. Hiện tại cũng đã tới Đế cảnh cao giai.
- Ha ha, trước mặt Hoàng Nhi, ta nào dám nói tốc độ mình nhanh a.
Giang Trần trêu ghẹo nàng.
Hoàng Nhi cười hì hì:
- Có lẽ lần này đột phá là đền bù tổn thất mấy năm không chăm chú vào võ đạo của muội ở cương vực nhân loại.
Trong những năm Hoàng Nhi ở lại cương vực nhân loại, phương diện tu vi võ đạo quả thực không có tiến triển quá lớn. Chủ yếu là nàng bị Bách Thế đồng tâm chú quản thúc, không tiện tu luyện mà thôi.
Hai người xa cách vài năm, đều có rất nhiều chủ đề không nói hết.
- Hoàng Nhi còn có một việc ta phải nói cho nàng biết.
- Trần ca, chàng nói đi.
Hoàng Nhi thấy ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng, lông mi nhíu lại, đôi mắt thanh tịnh giống như nước nhìn qua Giang Trần.
- Năm đó khi ta thí luyện ở Bất Diệt linh sơn, bị người ta ám toán, phục dụng nhầm dâm dược. Trong lúc đó từng có một nữ tử cứu ta, sau đó ta không biết người nọ là ai. Mãi tới về sau ta mới biết được nàng là cố nhân năm đó ở Thiên Quế vương quốc. Là đệ tử thân truyền Đan Phi của lão gia tử Diệp Trọng lâu. Nàng ngày đó hi sinh sự trong sạch của nữ nhi, cứu ta, sau đó lập tức rời khỏi Bất Diệt linh sơn. Về sau không biết tung tích. Mãi về sau trong lúc vô tình ta mới biết rõ. Đan Nhi tiểu tử mà Khổng Tước đại đế thu nhận là Đan Phi năm đó. Mà nàng còn sinh cho ta một nữ nhi.
Chuyện này từ đầu tới đuôi Giang Trần không có ý định gạt Hoàng Nhi.
Chỉ là trong lòng hắn cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này có lẽ là một đả kích với Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi nghe vậy nao nao, lập tức nhẹ nhàng cười nói:
- Trần ca, chàng còn có khoản nợ phong lưu nào nữa không?
Giang Trần cười khổ nói:
- Chỉ có một cái này thôi. Ta đã cảm thấy có lỗi với Hoàng Nhi nàng rồi. Chỉ là, nếu như ta không gánh trách nhiệm, lại càng phải xin lỗi Đan Phi và Niệm nhi.
- Niệm nhi?
Hoàng Nhi nhớ kỹ cái tên này.
- Giang Niệm Nhi? Cái tên rất êm tai a. Trần ca, có phải chàng lo lắng Hoàng Nhi sẽ ghen đúng không?
Giang Trần cười khổ không nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân thể mềm mại của Hoàng Nhi nhoáng lên một cái, miệng nở nụ cười vui sướng, giống như là như tắm gió xuân, đẹp không sao tả xiết.
Giang Trần đi ra khỏi hư không, hai người nhìn nhau cười, bàn tay nhịn không được mà nắm chặt.
- Đi, Hoàng Nhi ta mang nàng tới địa phương bí mật hơn.
Hoàng Nhi hạnh phúc cười cười, hai người không nói lời nào, hóa thành một đạo thiểm điện biến mất tại chỗ.
Hai ngày sau, hai người rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối yên tĩnh. Giang Trần khẽ cười hỏi:
- Hoàng Nhi, nàng còn nhớ rõ lúc trước chúng ta ở cương vực nhân loại, khu trục Bách Thế đồng tâm chú cho nàng hay không?
- Trần ca, chàng nói tới chúng ta trốn xuống mặt đất sao?
- Đúng, bên ngoài chỗ tốt thì ít mà người thì nhiều. Đi tới đi lui cuối cùng tai mắt quá nhiều.
Giang Trần mỉm cười.
- Muội nghe Trần ca.
Hoàng Nhi giờ phút này tâm tư như bị hòa tan, Giang Trần nói gì tự nhiên nàng nghe nấy.
Mượn nhờ Băng Hỏa yêu liên và Phệ Kim thử nhất tộc, Giang Trần nhanh chóng tạo thành một chỗ ẩn thân hoàn mỹ, đủ lớn dưới mặt đất rất sâu.
Giang Trần đổi y phục, lộ ra tướng mạo vốn có, bốn mắt nhìn nhau, ôm lấy đối phương, rốt cuộc không có cách nào khắc chế được bản thanam ình.
Giang Trần nhẹ nhàng đặt tay lên bờ eo hoàn mỹ của Hoàng Nhi, nói:
- Hoàng Nhi, ngày nào đêm nào ta cũng chờ mong ngày này tới. Trời có mắt, chúng ta lại gặp lại. Chỉ là phương thức gặp lại này lại làm khổ nàng.
- Trần ca.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng đem ngón tay dán lên môi Giang Trần, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hoàng Nhi không cho phép chàng nói như vậy. Hoàng Nhi biết rõ Trần ca nhất định sẽ tới Vạn Uyên đảo. Không quản dùng phương thức gì, trong lòng Hoàng Nhi chỉ có vui mừng, chỉ có hạnh phúc.
Trong lòng Giang Trần cảm thấy ấm áp, ánh mắt dừng lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Nhi. Trong lúc nhất thời không kìm lòng được mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hoàng Nhi.
Bốn bờ môi va chạm, khó mà tách ra được.
Hồi lâu sau hai người mới từ từ trong ý cảnh ngọt ngào này tỉnh lại, trong mắt Hoàng Nhi chứa đầy nước mắt.
- Trần ca, Hoàng Nhi không nhịn được, đã nói không được khóc, không được khóc nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Hoàng Nhi thì thào nói:
- Chàng biết không? Những năm qua, mỗi một thời khắc muội đều nhớ tới chàng. Nhớ tới chàng, lại sợ tu vi chàng không đủ, không nên tùy tiện tới đây. Chàng biết không, những ngày qua ta vô cùng nhạy cảm với chuyện này.
- Ta biết, biết rõ.
Giang Trần cũng động tình vô cùng, nhè nhẹ lau nước mắt trên mặt Hoàng Nhi:
- Lần này ta tới đây nhất định phải mang nàng đi. Không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào mà mang nàng đi.
Hoàng Nhi giật mình:
- Trần ca, chuyện cương vực nhân loại xử lý xong rồi sao? Ma tộc kia...
- Ma tộc ít nhất còn năm mươi năm nữa mới bộc phát quy mô lớn. Mà mục tiêu của ta trong vòng mười năm tương lai chinh phục Yến gia, khiến cho nàng nở mày nở mặt.
Thứ Hoàng Nhi thích nhất chính là hào khí này của Hoàng Nhi. Nếu như là nam tử khác nói như vậy, tất sẽ bị Hoàng Nhi cho rằng là nói điêu.
Thế nhưng mà Giang Trần, hắn đã có tư cách nói như vậy.
- Trần ca, lần này chàng làm sao tới được đây?
Sau khi tâm tình Hoàng Nhi bình phục, mới hỏi tới kinh nghiệm đoạn đường vừa qua của Giang Trần.
Tự nhiên Giang Trần không có dấu diếm gì với Hoàng Nhi, hai năm rõ mười nói ra một phen.
Sau khi Hoàng Nhi nghe xong cũng thở dài không thôi:
- Quả nhiên Giang Hoàng kia chính là Trần ca chàng. Lúc đầu muội nghe Thuấn lão nói tới cái tên này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Trần ca tới tìm muội.
Hoàng Nhi nghe cực kỳ nhập thần, nhất là đoạn kinh nghiệm ở Đông Duyên đảo, càng làm cho Hoàng Nhi nghe mà kinh tâm động phách. Vừa cảm thấy kiêu ngạo vì Giang Trần, lại vì ái lang của mình mà cảm thấy đau lòng.
Ái lang vì tới tìm nàng, chịu khổ nhiều như vậy, trải qua nhiều hung hiểm như vậy. Trong lòng Hoàng Nhi làm sao có thể không cảm động, cảm kích cơ chứ?
- Đúng rồi, Hoàng Nhi, lúc trước nàng đoán tu vi mình tới chuẩn Thiên Vị, cần phải mất vài chục năm, vì sao trong vòng vài năm ngắn ngủi tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh như vậy?
Thứ Giang Trần hiếu kỳ nhất chính là vấn đề này.
- Trần ca, sau khi muội về gia tộc, mỗi ngày nghĩ tới chàng đều khó chịu, vùi đầu vào tu luyện. Cũng không biết vì sao tu vi tăng lên cực nhanh. Không hiểu thấu đã đột phá Đế cảnh, không hiểu thấu đã tới Đế cảnh đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên Vị.
Giang Trần thở dài:
- Đích thị là huyết mạch của phụ mẫu nàng quá tốt, nàng đạt được huyết mạch tốt của bọn họ truyền thừa, bởi vậy thiên phú võ đạo mới siêu quần như vậy.
Tốc độ tiến bộ của Hoàng Nhi, ngay cả Giang Trần cũng âm thầm tán thưởng.
- Trần ca, tu vi của càng cũng tiến bộ như bay a. Khi muội đi, chàng chỉ là Hoàng cảnh sơ giia. Hiện tại cũng đã tới Đế cảnh cao giai.
- Ha ha, trước mặt Hoàng Nhi, ta nào dám nói tốc độ mình nhanh a.
Giang Trần trêu ghẹo nàng.
Hoàng Nhi cười hì hì:
- Có lẽ lần này đột phá là đền bù tổn thất mấy năm không chăm chú vào võ đạo của muội ở cương vực nhân loại.
Trong những năm Hoàng Nhi ở lại cương vực nhân loại, phương diện tu vi võ đạo quả thực không có tiến triển quá lớn. Chủ yếu là nàng bị Bách Thế đồng tâm chú quản thúc, không tiện tu luyện mà thôi.
Hai người xa cách vài năm, đều có rất nhiều chủ đề không nói hết.
- Hoàng Nhi còn có một việc ta phải nói cho nàng biết.
- Trần ca, chàng nói đi.
Hoàng Nhi thấy ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng, lông mi nhíu lại, đôi mắt thanh tịnh giống như nước nhìn qua Giang Trần.
- Năm đó khi ta thí luyện ở Bất Diệt linh sơn, bị người ta ám toán, phục dụng nhầm dâm dược. Trong lúc đó từng có một nữ tử cứu ta, sau đó ta không biết người nọ là ai. Mãi tới về sau ta mới biết được nàng là cố nhân năm đó ở Thiên Quế vương quốc. Là đệ tử thân truyền Đan Phi của lão gia tử Diệp Trọng lâu. Nàng ngày đó hi sinh sự trong sạch của nữ nhi, cứu ta, sau đó lập tức rời khỏi Bất Diệt linh sơn. Về sau không biết tung tích. Mãi về sau trong lúc vô tình ta mới biết rõ. Đan Nhi tiểu tử mà Khổng Tước đại đế thu nhận là Đan Phi năm đó. Mà nàng còn sinh cho ta một nữ nhi.
Chuyện này từ đầu tới đuôi Giang Trần không có ý định gạt Hoàng Nhi.
Chỉ là trong lòng hắn cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này có lẽ là một đả kích với Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi nghe vậy nao nao, lập tức nhẹ nhàng cười nói:
- Trần ca, chàng còn có khoản nợ phong lưu nào nữa không?
Giang Trần cười khổ nói:
- Chỉ có một cái này thôi. Ta đã cảm thấy có lỗi với Hoàng Nhi nàng rồi. Chỉ là, nếu như ta không gánh trách nhiệm, lại càng phải xin lỗi Đan Phi và Niệm nhi.
- Niệm nhi?
Hoàng Nhi nhớ kỹ cái tên này.
- Giang Niệm Nhi? Cái tên rất êm tai a. Trần ca, có phải chàng lo lắng Hoàng Nhi sẽ ghen đúng không?
Giang Trần cười khổ không nói, nhẹ nhàng lắc đầu.