Thế nhưng mà Hòe Sơn Nhị Tiêu này, cũng không biết vì cái gì, cứ như vậy gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn? Hơn nữa nhìn ra, hai huynh đệ này là khăng khăng một mực, tựa hồ đối với Chân thiếu chủ còn phi thường kiêng kị?
- Trên người Chân thiếu chủ này, hẳn là thực sự có ma lực gì hay sao? Hòe Sơn Nhị Tiêu kia là hung nhân nổi danh Đông Bắc bốn vực, như thế nào đối với Chân thiếu chủ khăng khăng một mực như thế?
Niêm Hoa Đại Đế cũng vô cùng khó hiểu.
Bất quá, hôm nay Lưu Ly Vương Thành nhiều thêm mấy cường giả Đại Đế, tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Đồng dạng khó hiểu, còn có Trấn Nhạc Đại Đế cùng Trảm Không Đại Đế. Bất quá ngay cả nhân vật cự đầu tán tu giới như Mạch Vô Song, cũng đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, hôm nay thêm Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng không hề kỳ lạ quý hiếm rồi.
Tin tức Tu La Đại Đế ám sát Chân thiếu chủ không thành, ngược lại vẫn lạc, tạm thời bị phong tỏa. Giang Trần cũng không muốn lúc này ở Lưu Ly Vương Thành nhấc lên gợn sóng không tất yếu.
Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, thực lực của Khổng Tước Thánh Sơn lại nhận được tăng lên.
Trong Thiếu chủ phủ, đêm đã khuya, Giang Trần lại không có ngủ. Mà ở dưới đèn viết cái gì đó. Nhìn ban ngày chiến đấu, Giang Trần như có điều suy nghĩ.
Thật lâu về sau, Giang Trần mới từ trong trí nhớ lục ra một môn công pháp, sao chép ra.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần tìm Vô Song Đại Đế, để Vô Song Đại Đế mang Hòe Sơn Nhị Tiêu đến phía sau núi của Thiếu chủ phủ.
Hòe Sơn Nhị Tiêu vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, còn có chút không quá thích ứng. Bọn hắn quen tự do, đột nhiên qua sinh hoạt tông môn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không biết làm thế nào.
Bất quá, bọn hắn cũng biết, không quản bọn hắn có nguyện ý hay không, sự thật đã không cách nào cải biến.
Bị Vô Song Đại Đế mang theo, trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có chút tâm thần bất định. Không biết lần này Chân thiếu chủ tìm bọn hắn có chuyện gì?
Hiện tại bọn hắn vẫn còn có chút chột dạ, sợ Giang Trần phân cho bọn hắn nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, ví dụ như đi qua ám sát Đan Cực Đại Đế.
Giang Trần đứng ở trên núi, nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu đi theo Vô Song Đại Đế đến gần, mỉm cười:
- Đến rồi?
Hòe Sơn Nhị Tiêu không dám lãnh đạm, tiến lên bái kiến:
- Thuộc hạ bái kiến Chân thiếu chủ.
Giang Trần khoát tay áo:
- Nhị vị, không cần phải khách khí. Các ngươi là khách khanh Thái Thượng trưởng lão, địa vị tôn sùng, bất tất câu nệ những tục lễ kia. Ta mời nhị vị gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cũng không phải muốn các ngươi thi lễ cho ta. Buông lỏng một chút. Chuyện quá khứ, đã xóa bỏ rồi, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không lại tìm các ngươi phiền toái, cũng sẽ không lạnh nhạt các ngươi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu có chút hổ thẹn, tâm tư bị Giang Trần khám phá, giống như giữa ban ngày, bị người cắt quần áo vậy.
Mạch Vô Song cười nói:
- Nhị vị, Mạch mỗ không biết các ngươi gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, đến cùng có mấy phần thiệt tình. Bất quá Mạch mỗ với tư cách người từng trải, chỉ nói một câu, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, các ngươi là kiếm lớn.
Hòe Sơn Nhị Tiêu khúm núm, trong nội tâm vẫn còn có chút không cho là đúng. Bọn hắn gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cuối cùng là tình thế bắt buộc.
Muốn nói kiếm lợi lớn, bọn hắn còn thật không có loại giác ngộ này.
Giang Trần là người của hai thế giới, xem qua bao nhiêu người, nhãn lực tự nhiên rất độc. Nhìn bộ dạng khúm núm của Hòe Sơn Nhị Tiêu, liền biết bọn hắn đối với Mạch Vô Song nói không quá nhận đồng.
Giang Trần cũng không tức giận, hắn biết rõ, Đại Đế tán tu, hơn phân nửa là thế hệ kiệt ngao bất tuần. Hòe Sơn Nhị Tiêu này đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, chỉ là tình thế bắt buộc.
Muốn bọn hắn thiệt tình chân ý thần phục, phải dùng thủ đoạn chinh phục bọn hắn, để cho bọn hắn nhận đồng Khổng Tước Thánh Sơn, nhận đồng Thiếu chủ hắn phát ra từ đáy lòng.
Như thế, mới có thể để cho bọn hắn chính thức quy tâm.
Nhẹ nhàng gõ lấy cành thông bên người, Giang Trần nhàn nhạt nhìn qua Hòe Sơn Nhị Tiêu:
- Nhị vị, lúc ấy các ngươi dùng ba đối chín, bên trong một đồng bạn bị giết. Các ngươi có từng nghĩ tới, nếu như tu vi của các ngươi cường thịnh trở lại một chút, có lẽ, coi như là chín Đại Đế tán tu vây đánh các ngươi, cũng có thể thong dong bỏ chạy không?
Hòe Sơn Nhị Tiêu sững sờ, lại không rõ tại sao Chân thiếu chủ lại bỗng nhiên nói loại lời này?
Giang Trần cũng không để ý tới bọn hắn ngạc nhiên, mà hỏi:
- Mạch lão ca, nếu như lúc ấy chín người vây công là Tử U Đại Đế hoặc là Mặc Triết Đại Đế, có thể vây khốn bọn hắn không?
Mạch Vô Song trầm ngâm một lát, mới nói:
- Cái này lại khó mà nói, Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế, đều là tồn tại cao cấp nhất trong Đại Đế. Nếu như bọn hắn quyết tâm muốn bỏ chạy, cho dù là bị chín người vây công, cũng có thể tìm được một đường sinh cơ.
- Một đường sinh cơ.
Giang Trần nhẹ gật đầu.
- Nói không sai, thế giới võ đạo này, là tàn khốc như vậy. Thực lực cường một đường hay nhược một đường, có chút thời gian là sinh tử chi cách. Nếu như thực lực của Tu La Đại Đế kia mạnh hơn một ít, dù bị Tỉnh Trung Đại Đế cùng ngươi vây công, cũng chưa chắc không có hy vọng chạy trốn. Nói cho cùng, vẫn là vấn đề tu vi.
Vô Song Đại Đế chấp nhận, nhẹ gật đầu:
- Đúng là như thế, có đôi khi nhìn như cách nhau một đường, trên hơn kém thực tế lại cách xa vạn dặm.
Giang Trần gật gật đầu:
- Trận chiến ấy, ta vừa vặn ở một bên nhìn cẩn thận. Lại phát hiện một vài vấn đề.
- Vấn đề?
Hòe Sơn Nhị Tiêu khẽ giật mình.
- Đúng vậy, một vài vấn đề về phương diện võ đạo của hai người các ngươi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Hai huynh đệ các ngươi, tu luyện một môn vũ kỹ phối hợp, có thể là vì nguyên nhân phương diện tu luyện, bộ vũ kỹ này các ngươi thủy chung không cách nào phối hợp đến tình trạng hoàn mỹ. Cái này để lúc các ngươi hợp tác chiến đấu, thủy chung không cách nào đạt được tăng lên trên phạm vi lớn. Ta nhìn không sai chứ?
Hòe Sơn Nhị Tiêu ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra sắc thái khó có thể tin.
Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Chân thiếu chủ này thậm chí có nhãn lực như vậy? Hai huynh đệ bọn họ đích thật là có một môn vũ kỹ hợp luyện, nhưng mà vì chút duyên cớ đặc thù, không cách nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, thế cho nên thời điểm bọn hắn liên hợp công thủ, tổng không cách nào phát huy ra lực chiến đấu lớn nhất.
Nếu như có thể tu luyện bộ vũ kỹ này tới đỉnh phong, bọn hắn công thủ tầm đó, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ bạo tăng, mặc dù khi đó bị chín đại cao thủ vây đánh, cũng có hi vọng mở một đường máu nhất định.
Đây là bí mật giữa huynh đệ bọn hắn, ngoại giới ai cũng không biết.
Lại không nghĩ rằng, bị Giang Trần một ngụm nói toạc ra.
Trong lúc nhất thời, trong mắt hai huynh đệ tràn đầy nghi hoặc, giật mình mà nhìn Giang Trần.
- Trên người Chân thiếu chủ này, hẳn là thực sự có ma lực gì hay sao? Hòe Sơn Nhị Tiêu kia là hung nhân nổi danh Đông Bắc bốn vực, như thế nào đối với Chân thiếu chủ khăng khăng một mực như thế?
Niêm Hoa Đại Đế cũng vô cùng khó hiểu.
Bất quá, hôm nay Lưu Ly Vương Thành nhiều thêm mấy cường giả Đại Đế, tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Đồng dạng khó hiểu, còn có Trấn Nhạc Đại Đế cùng Trảm Không Đại Đế. Bất quá ngay cả nhân vật cự đầu tán tu giới như Mạch Vô Song, cũng đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, hôm nay thêm Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng không hề kỳ lạ quý hiếm rồi.
Tin tức Tu La Đại Đế ám sát Chân thiếu chủ không thành, ngược lại vẫn lạc, tạm thời bị phong tỏa. Giang Trần cũng không muốn lúc này ở Lưu Ly Vương Thành nhấc lên gợn sóng không tất yếu.
Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, thực lực của Khổng Tước Thánh Sơn lại nhận được tăng lên.
Trong Thiếu chủ phủ, đêm đã khuya, Giang Trần lại không có ngủ. Mà ở dưới đèn viết cái gì đó. Nhìn ban ngày chiến đấu, Giang Trần như có điều suy nghĩ.
Thật lâu về sau, Giang Trần mới từ trong trí nhớ lục ra một môn công pháp, sao chép ra.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần tìm Vô Song Đại Đế, để Vô Song Đại Đế mang Hòe Sơn Nhị Tiêu đến phía sau núi của Thiếu chủ phủ.
Hòe Sơn Nhị Tiêu vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, còn có chút không quá thích ứng. Bọn hắn quen tự do, đột nhiên qua sinh hoạt tông môn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không biết làm thế nào.
Bất quá, bọn hắn cũng biết, không quản bọn hắn có nguyện ý hay không, sự thật đã không cách nào cải biến.
Bị Vô Song Đại Đế mang theo, trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có chút tâm thần bất định. Không biết lần này Chân thiếu chủ tìm bọn hắn có chuyện gì?
Hiện tại bọn hắn vẫn còn có chút chột dạ, sợ Giang Trần phân cho bọn hắn nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, ví dụ như đi qua ám sát Đan Cực Đại Đế.
Giang Trần đứng ở trên núi, nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu đi theo Vô Song Đại Đế đến gần, mỉm cười:
- Đến rồi?
Hòe Sơn Nhị Tiêu không dám lãnh đạm, tiến lên bái kiến:
- Thuộc hạ bái kiến Chân thiếu chủ.
Giang Trần khoát tay áo:
- Nhị vị, không cần phải khách khí. Các ngươi là khách khanh Thái Thượng trưởng lão, địa vị tôn sùng, bất tất câu nệ những tục lễ kia. Ta mời nhị vị gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cũng không phải muốn các ngươi thi lễ cho ta. Buông lỏng một chút. Chuyện quá khứ, đã xóa bỏ rồi, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không lại tìm các ngươi phiền toái, cũng sẽ không lạnh nhạt các ngươi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu có chút hổ thẹn, tâm tư bị Giang Trần khám phá, giống như giữa ban ngày, bị người cắt quần áo vậy.
Mạch Vô Song cười nói:
- Nhị vị, Mạch mỗ không biết các ngươi gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, đến cùng có mấy phần thiệt tình. Bất quá Mạch mỗ với tư cách người từng trải, chỉ nói một câu, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, các ngươi là kiếm lớn.
Hòe Sơn Nhị Tiêu khúm núm, trong nội tâm vẫn còn có chút không cho là đúng. Bọn hắn gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cuối cùng là tình thế bắt buộc.
Muốn nói kiếm lợi lớn, bọn hắn còn thật không có loại giác ngộ này.
Giang Trần là người của hai thế giới, xem qua bao nhiêu người, nhãn lực tự nhiên rất độc. Nhìn bộ dạng khúm núm của Hòe Sơn Nhị Tiêu, liền biết bọn hắn đối với Mạch Vô Song nói không quá nhận đồng.
Giang Trần cũng không tức giận, hắn biết rõ, Đại Đế tán tu, hơn phân nửa là thế hệ kiệt ngao bất tuần. Hòe Sơn Nhị Tiêu này đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, chỉ là tình thế bắt buộc.
Muốn bọn hắn thiệt tình chân ý thần phục, phải dùng thủ đoạn chinh phục bọn hắn, để cho bọn hắn nhận đồng Khổng Tước Thánh Sơn, nhận đồng Thiếu chủ hắn phát ra từ đáy lòng.
Như thế, mới có thể để cho bọn hắn chính thức quy tâm.
Nhẹ nhàng gõ lấy cành thông bên người, Giang Trần nhàn nhạt nhìn qua Hòe Sơn Nhị Tiêu:
- Nhị vị, lúc ấy các ngươi dùng ba đối chín, bên trong một đồng bạn bị giết. Các ngươi có từng nghĩ tới, nếu như tu vi của các ngươi cường thịnh trở lại một chút, có lẽ, coi như là chín Đại Đế tán tu vây đánh các ngươi, cũng có thể thong dong bỏ chạy không?
Hòe Sơn Nhị Tiêu sững sờ, lại không rõ tại sao Chân thiếu chủ lại bỗng nhiên nói loại lời này?
Giang Trần cũng không để ý tới bọn hắn ngạc nhiên, mà hỏi:
- Mạch lão ca, nếu như lúc ấy chín người vây công là Tử U Đại Đế hoặc là Mặc Triết Đại Đế, có thể vây khốn bọn hắn không?
Mạch Vô Song trầm ngâm một lát, mới nói:
- Cái này lại khó mà nói, Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế, đều là tồn tại cao cấp nhất trong Đại Đế. Nếu như bọn hắn quyết tâm muốn bỏ chạy, cho dù là bị chín người vây công, cũng có thể tìm được một đường sinh cơ.
- Một đường sinh cơ.
Giang Trần nhẹ gật đầu.
- Nói không sai, thế giới võ đạo này, là tàn khốc như vậy. Thực lực cường một đường hay nhược một đường, có chút thời gian là sinh tử chi cách. Nếu như thực lực của Tu La Đại Đế kia mạnh hơn một ít, dù bị Tỉnh Trung Đại Đế cùng ngươi vây công, cũng chưa chắc không có hy vọng chạy trốn. Nói cho cùng, vẫn là vấn đề tu vi.
Vô Song Đại Đế chấp nhận, nhẹ gật đầu:
- Đúng là như thế, có đôi khi nhìn như cách nhau một đường, trên hơn kém thực tế lại cách xa vạn dặm.
Giang Trần gật gật đầu:
- Trận chiến ấy, ta vừa vặn ở một bên nhìn cẩn thận. Lại phát hiện một vài vấn đề.
- Vấn đề?
Hòe Sơn Nhị Tiêu khẽ giật mình.
- Đúng vậy, một vài vấn đề về phương diện võ đạo của hai người các ngươi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Hai huynh đệ các ngươi, tu luyện một môn vũ kỹ phối hợp, có thể là vì nguyên nhân phương diện tu luyện, bộ vũ kỹ này các ngươi thủy chung không cách nào phối hợp đến tình trạng hoàn mỹ. Cái này để lúc các ngươi hợp tác chiến đấu, thủy chung không cách nào đạt được tăng lên trên phạm vi lớn. Ta nhìn không sai chứ?
Hòe Sơn Nhị Tiêu ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra sắc thái khó có thể tin.
Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Chân thiếu chủ này thậm chí có nhãn lực như vậy? Hai huynh đệ bọn họ đích thật là có một môn vũ kỹ hợp luyện, nhưng mà vì chút duyên cớ đặc thù, không cách nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, thế cho nên thời điểm bọn hắn liên hợp công thủ, tổng không cách nào phát huy ra lực chiến đấu lớn nhất.
Nếu như có thể tu luyện bộ vũ kỹ này tới đỉnh phong, bọn hắn công thủ tầm đó, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ bạo tăng, mặc dù khi đó bị chín đại cao thủ vây đánh, cũng có hi vọng mở một đường máu nhất định.
Đây là bí mật giữa huynh đệ bọn hắn, ngoại giới ai cũng không biết.
Lại không nghĩ rằng, bị Giang Trần một ngụm nói toạc ra.
Trong lúc nhất thời, trong mắt hai huynh đệ tràn đầy nghi hoặc, giật mình mà nhìn Giang Trần.