Thân Tam Hỏa lớn tiếng phụ họa:
- Tất cả mọi người cẩn thận nghĩ lại, không nên có những hành động như thế.
- Đúng, chuyện cho tới bây giờ, ai làm việc gì thiêu thân thì chính là tội nhân của tông môn.
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều nhao nhao tỏ thái độ.
Cuối cùng mọi người nhất trí một việc, đó là tất cả đều nghe Giang sư huynh sắp xếp.
Đây là việc Giang Trần phải làm, một nhóm người như vậy, nếu như không thấy được thì hắn có thể bỏ mặc. Nhưng mà đã cứu ra, hắn không thể không sắp xếp.
Tuy rằng ngụ ý ban đầu của hắn chưa chắc đã là cứu những người này, nhưng cho dù chỉ là tiện tay cứu ra, dầu gì cũng từng là đồng môn. Hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu, càng không có khả năng sau khi cứu ra lại để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
- Các ngươi đều đã tán thành Giang mỗ, tự nhiên Giang mỗ sẽ có an bài. Chắc chắn sẽ sắp xếp một chỗ trong Lưu Ly vương thành cho mọi người. Ta cũng hy vọng mọi người biết hổ thẹn sau đó tự đứng lên. Cũng hy vọng trong trăm năm, thậm chí ngàn năm, trong các ngươi có thể xuất hiện một tuyệt thế cường giả, báo thù rửa hận cho tông môn, trùng kiến Đan Kiền Cung.
Trải qua kiếp nạn này, Giang Trần cũng tin rằng những người này sẽ không thiếu động lực.
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
Giang Trần bỗng nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi, còn có một việc. Ngày đó Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ có phải ở cùng một chỗ với các ngươi hay không?
Vân Niết trưởng lão cùng Mộc Cao Kỳ mất tích, khiến cho Giang Trần có chút lo lắng.
- Ở cùng một chỗ, cùng bị bán tới đây. Đến nơi này ngũ giác chúng ta bị phong ấn. Chuyện sau đó cũng không rõ nữa.
- Đúng vậy, trước khi phong ấn tất cả mọi người ở cùng một chỗ.
Có đồng môn lại nói:
- Lúc ấy ta cùng với Mộc Cao Kỳ sư huynh ở gần nhau, dường như nghe được bọn họ nói cái gì mà Tiên Thiên mộc linh chi thể, không được bán ra với cái giá thấp như vậy.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động.
- Lúc ấy quả thực ta đã nghe được bọn chúng nói thầm như vậy, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết. Bởi vì ngũ giác lập tức bị phong ấn.
Đã nghe được thì nhất định là đúng.
Nói như vậy Mộc Cao Kỳ cùng với Vân Niết trưởng lão quả thực có khả năng bị đem lên hội đấu giá, thậm chí còn có khả năng bị bán ra. Thế nhưng vô luận thế nào, chiếu theo lời nói của người này thì có lẽ hai người còn an toàn.
Nói thật, trong lòng Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn, cứu những người này, hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung căn bản không lớn, thậm chí là hy vọng xa vời.
Nhưng mà nếu như có thể cứu ra Mộc Cao Kỳ, tương lai hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung tuyệt đối đã ngoài chín thành. Bởi vì Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, tuyệt đối là tồn tại có hteer ảnh hưởng tới số mệnh ngàn năm của tông môn.
Một khi để cho Mộc Cao Kỳ thoát khốn, phát triển được mười năm trăm năm, tuyệt đối hắn sẽ có thực lực trùng kiến Đan Kiền Cung.
Chỉ tiếc người mà hắn muốn cứu nhất lại không có cứu được.
Giang Trần ở trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, không nói tới tỷ muội Lăng thị, Mộc Cao Kỳ tuyệt đối là người thân mật nhất, cũng là một đồng môn mà Giang Trần luôn đối đãi giống như đệ đệ của mình vậy.
Đồng thời cũng là người mà Giang Trần coi trọng nhất.
Nếu như tương lai, ai có thể trùng kiến được Đan Kiền Cung thì Mộc Cao Kỳ là người có khả năng nhất, sau đó mới là Lăng Bích Nhi.
Thân Tam Hỏa trước mắt này cũng tốt, Nhung Tử Phong cũng được, căn bản không phải tài liệu tốt, nhiều lắm cũng chỉ là phụ tá, tuyệt đối không có tư chất ngăn cơn sóng dữ.
- Được rồi, chỗ của các ngươi vô cùng an toàn. Mấy ngày nay ta sẽ mời Hoàng Nhi tiểu tỷ truyền cho các ngươi một ít thủ đoạn dịch dung. Kể từ hôm nay các ngươi phải đổi thân phận. Đến lúc đó ở trong Lưu Ly vương thành mở một cửa hàng đan dược, công khai tuyển dụng tiểu nhị bên ngoài. Khi đó các ngươi lấy thân phận tán tu đến xin việc. Như vậy thân phận các ngươi mới không có tỳ vết.
Giang Trần sắp xếp như vậy khiến cho trong lòng đám người này yên tâm hơn nhiều.
Giang Trần nhìn qua mười nô lệ kia, mười nô lệ này là mười người mà lúc trước hắn thuận tiện phá bỏ phong ấn. Chí ít đều có tu vi Địa Thánh Cảnh. Mười người này Giang Trần định lợi dụng tốt một chút. Hắn đã cứu bọn họ một mạng. Tự nhiên phải kiếm được ít thứ tốt từ bọn họ.
Trong lòng Giang Trần đã sớm có ý định, trong thần thức của những người này hắn đã động chút tay chân, sau đó hắn mới giải trừ phong ấn ngũ giác của những người này.
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Đây là nơi nào?
- Ta đã chết rồi sao?
Những nô lệ này khi khôi phục thần thức còn có chút mơ hồ, tất cả tranh nhau đặt câu hỏi.
Lúc này Giang Trần đã sớm đem toàn bộ đồng môn Đan Kiền Cung đi tới một nơi khác trong động phủ cung điện, chỉ còn lại hắn và mười nô lệ này. Cùng với đám nô lệ còn trưa được giải trừ phong ấn ngoài khí hải phía dưới.
Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, nở nụ cười không nhanh không chậm, hắn cũng không trả lời lời nói của bọn họ. Đợi bọn họ chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.
Tuy rằng hắn không biết những người này có địa vị thế nào, nhưng mà cường giả Thánh Cảnh, muốn cho bọn họ thoáng cái quy thuận một người, hiển nhiên là điều cực kỳ không thực tế chút nào.
Giang Trần cũng không có ý định chủ độgn đi thuyết phuc bọn họ. So với việc phí miệng lưỡi thuyết phục đám người này còn không bằng để cho bọn chúng chủ động hiểu rõ tình cảnh của mình hiện tại.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, những người này cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần có chút bất thiện, thậm chí còn ẩn chứa sự hung ác.
- Các hạ, rốt cuộc đây là địa phương nào?
- Hừ, một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng giả thần giả quỷ.
- Nói, rốt cuộc đây là nơi nào? Tiểu tử ngươi có địa vị gì?
Khi những người này phát hiện ra tiểu gia hỏa trước mắt bọn họ có tu vi võ đạo còn không bằng bọn họ, vô số cảm xúc trong người bọn họ lúc này như ào ào tuôn ra.
Giang Trần lạnh lùng cười:
- Xem ra các ngươi đã bình tĩnh lại, nhưng còn chưa hiểu tình cảnh của mình ta. Ta đã từng nghe qua chuyện lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn có lẽ là đám người các ngươi a.
- Tiểu tử, ngươi có ý gì?
- Nói rõ ra một chút.
- Có ý gì?
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Các ngươi bị người ta bắt, chuyện bị bán làm nô lệ chẳng lẽ còn cần ta nhắc tới hay sao? Hay là các ngươi giả bộ hồ đồ?
Những người này tự nhiên biết rõ tình cảnh của mình, chỉ là bọn họ nhìn thấy trước mặt mình chỉ có một thiếu niên, cho nên trong lúc nhất thời khó có thể thừa nhận.
Hiện tại bị Giang Trần nói toạc ra tình cảnh, vẻ hung hăng càn quấy đã mất đi ba bốn phần.
- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc tình huống như thế nào? Mong tiểu huynh đệ cho chúng ta hiểu rõ. Lão phu cũng là người mấy trăm tuổi, bị người ta ám toán, buôn bán làm nô lệ. Đây là sỉ nhục suốt đời của lão phu. Ngươi muốn nô dịch lão già mấy trăm tuổi như ta, lão phu thà rằng chịu chết chứ không chịu khuất phục.
- Tất cả mọi người cẩn thận nghĩ lại, không nên có những hành động như thế.
- Đúng, chuyện cho tới bây giờ, ai làm việc gì thiêu thân thì chính là tội nhân của tông môn.
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều nhao nhao tỏ thái độ.
Cuối cùng mọi người nhất trí một việc, đó là tất cả đều nghe Giang sư huynh sắp xếp.
Đây là việc Giang Trần phải làm, một nhóm người như vậy, nếu như không thấy được thì hắn có thể bỏ mặc. Nhưng mà đã cứu ra, hắn không thể không sắp xếp.
Tuy rằng ngụ ý ban đầu của hắn chưa chắc đã là cứu những người này, nhưng cho dù chỉ là tiện tay cứu ra, dầu gì cũng từng là đồng môn. Hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu, càng không có khả năng sau khi cứu ra lại để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
- Các ngươi đều đã tán thành Giang mỗ, tự nhiên Giang mỗ sẽ có an bài. Chắc chắn sẽ sắp xếp một chỗ trong Lưu Ly vương thành cho mọi người. Ta cũng hy vọng mọi người biết hổ thẹn sau đó tự đứng lên. Cũng hy vọng trong trăm năm, thậm chí ngàn năm, trong các ngươi có thể xuất hiện một tuyệt thế cường giả, báo thù rửa hận cho tông môn, trùng kiến Đan Kiền Cung.
Trải qua kiếp nạn này, Giang Trần cũng tin rằng những người này sẽ không thiếu động lực.
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
Giang Trần bỗng nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi, còn có một việc. Ngày đó Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ có phải ở cùng một chỗ với các ngươi hay không?
Vân Niết trưởng lão cùng Mộc Cao Kỳ mất tích, khiến cho Giang Trần có chút lo lắng.
- Ở cùng một chỗ, cùng bị bán tới đây. Đến nơi này ngũ giác chúng ta bị phong ấn. Chuyện sau đó cũng không rõ nữa.
- Đúng vậy, trước khi phong ấn tất cả mọi người ở cùng một chỗ.
Có đồng môn lại nói:
- Lúc ấy ta cùng với Mộc Cao Kỳ sư huynh ở gần nhau, dường như nghe được bọn họ nói cái gì mà Tiên Thiên mộc linh chi thể, không được bán ra với cái giá thấp như vậy.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động.
- Lúc ấy quả thực ta đã nghe được bọn chúng nói thầm như vậy, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết. Bởi vì ngũ giác lập tức bị phong ấn.
Đã nghe được thì nhất định là đúng.
Nói như vậy Mộc Cao Kỳ cùng với Vân Niết trưởng lão quả thực có khả năng bị đem lên hội đấu giá, thậm chí còn có khả năng bị bán ra. Thế nhưng vô luận thế nào, chiếu theo lời nói của người này thì có lẽ hai người còn an toàn.
Nói thật, trong lòng Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn, cứu những người này, hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung căn bản không lớn, thậm chí là hy vọng xa vời.
Nhưng mà nếu như có thể cứu ra Mộc Cao Kỳ, tương lai hy vọng trùng kiến Đan Kiền Cung tuyệt đối đã ngoài chín thành. Bởi vì Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, tuyệt đối là tồn tại có hteer ảnh hưởng tới số mệnh ngàn năm của tông môn.
Một khi để cho Mộc Cao Kỳ thoát khốn, phát triển được mười năm trăm năm, tuyệt đối hắn sẽ có thực lực trùng kiến Đan Kiền Cung.
Chỉ tiếc người mà hắn muốn cứu nhất lại không có cứu được.
Giang Trần ở trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, không nói tới tỷ muội Lăng thị, Mộc Cao Kỳ tuyệt đối là người thân mật nhất, cũng là một đồng môn mà Giang Trần luôn đối đãi giống như đệ đệ của mình vậy.
Đồng thời cũng là người mà Giang Trần coi trọng nhất.
Nếu như tương lai, ai có thể trùng kiến được Đan Kiền Cung thì Mộc Cao Kỳ là người có khả năng nhất, sau đó mới là Lăng Bích Nhi.
Thân Tam Hỏa trước mắt này cũng tốt, Nhung Tử Phong cũng được, căn bản không phải tài liệu tốt, nhiều lắm cũng chỉ là phụ tá, tuyệt đối không có tư chất ngăn cơn sóng dữ.
- Được rồi, chỗ của các ngươi vô cùng an toàn. Mấy ngày nay ta sẽ mời Hoàng Nhi tiểu tỷ truyền cho các ngươi một ít thủ đoạn dịch dung. Kể từ hôm nay các ngươi phải đổi thân phận. Đến lúc đó ở trong Lưu Ly vương thành mở một cửa hàng đan dược, công khai tuyển dụng tiểu nhị bên ngoài. Khi đó các ngươi lấy thân phận tán tu đến xin việc. Như vậy thân phận các ngươi mới không có tỳ vết.
Giang Trần sắp xếp như vậy khiến cho trong lòng đám người này yên tâm hơn nhiều.
Giang Trần nhìn qua mười nô lệ kia, mười nô lệ này là mười người mà lúc trước hắn thuận tiện phá bỏ phong ấn. Chí ít đều có tu vi Địa Thánh Cảnh. Mười người này Giang Trần định lợi dụng tốt một chút. Hắn đã cứu bọn họ một mạng. Tự nhiên phải kiếm được ít thứ tốt từ bọn họ.
Trong lòng Giang Trần đã sớm có ý định, trong thần thức của những người này hắn đã động chút tay chân, sau đó hắn mới giải trừ phong ấn ngũ giác của những người này.
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Đây là nơi nào?
- Ta đã chết rồi sao?
Những nô lệ này khi khôi phục thần thức còn có chút mơ hồ, tất cả tranh nhau đặt câu hỏi.
Lúc này Giang Trần đã sớm đem toàn bộ đồng môn Đan Kiền Cung đi tới một nơi khác trong động phủ cung điện, chỉ còn lại hắn và mười nô lệ này. Cùng với đám nô lệ còn trưa được giải trừ phong ấn ngoài khí hải phía dưới.
Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, nở nụ cười không nhanh không chậm, hắn cũng không trả lời lời nói của bọn họ. Đợi bọn họ chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.
Tuy rằng hắn không biết những người này có địa vị thế nào, nhưng mà cường giả Thánh Cảnh, muốn cho bọn họ thoáng cái quy thuận một người, hiển nhiên là điều cực kỳ không thực tế chút nào.
Giang Trần cũng không có ý định chủ độgn đi thuyết phuc bọn họ. So với việc phí miệng lưỡi thuyết phục đám người này còn không bằng để cho bọn chúng chủ động hiểu rõ tình cảnh của mình hiện tại.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, những người này cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần có chút bất thiện, thậm chí còn ẩn chứa sự hung ác.
- Các hạ, rốt cuộc đây là địa phương nào?
- Hừ, một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng giả thần giả quỷ.
- Nói, rốt cuộc đây là nơi nào? Tiểu tử ngươi có địa vị gì?
Khi những người này phát hiện ra tiểu gia hỏa trước mắt bọn họ có tu vi võ đạo còn không bằng bọn họ, vô số cảm xúc trong người bọn họ lúc này như ào ào tuôn ra.
Giang Trần lạnh lùng cười:
- Xem ra các ngươi đã bình tĩnh lại, nhưng còn chưa hiểu tình cảnh của mình ta. Ta đã từng nghe qua chuyện lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn có lẽ là đám người các ngươi a.
- Tiểu tử, ngươi có ý gì?
- Nói rõ ra một chút.
- Có ý gì?
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Các ngươi bị người ta bắt, chuyện bị bán làm nô lệ chẳng lẽ còn cần ta nhắc tới hay sao? Hay là các ngươi giả bộ hồ đồ?
Những người này tự nhiên biết rõ tình cảnh của mình, chỉ là bọn họ nhìn thấy trước mặt mình chỉ có một thiếu niên, cho nên trong lúc nhất thời khó có thể thừa nhận.
Hiện tại bị Giang Trần nói toạc ra tình cảnh, vẻ hung hăng càn quấy đã mất đi ba bốn phần.
- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc tình huống như thế nào? Mong tiểu huynh đệ cho chúng ta hiểu rõ. Lão phu cũng là người mấy trăm tuổi, bị người ta ám toán, buôn bán làm nô lệ. Đây là sỉ nhục suốt đời của lão phu. Ngươi muốn nô dịch lão già mấy trăm tuổi như ta, lão phu thà rằng chịu chết chứ không chịu khuất phục.