Sắc mặt Hạc lão trầm xuống:
- Đủ rồi.
Hiển nhiên Hạc lão cũng nhìn ra được, tên này bụng dạ khó lường. Muốn châm ngòi Hạc lão, làm cho Hạc lão sinh ra ấn tượng không tốt với Giang Trần.
Chỉ là Hạc lão sống tới ngần này tuổi, một chút thủ đoạn ấy há có thể không nhìn ra.
Hạc lão vốn ban đầu cũng không có yêu ghét gì Giang Trần, hiển nhiên cũng không muốn có người châm ngòi ly gián, tẩy não bản thân hắn.
Bị Hạc lão quát lớn như vậy, người nọ cúi đầu, lui qua một bên.
Hề Nghiêm Băng bên cạnh hắn cười nói:
- Hạc lão bớt giận, Đồ hiền đệ cũng chỉ có chút xúc động mà thôi.
- Hạc lão thản nhiên nói:
- Lão phu phán đoán một người, một chuyện đều bằng vào ánh mắt của lão phu. Các ngươi không cần đem cảm xúc của mình áp đặt cho lão phu, ý đồ làm ảnh hưởng tới phán đoán của lão phu.
- Dạ dạ.
Dưới sự cường thế của Hạc lão, tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
- Liễu Viên, ngươi tới nói đi.
Hạc lão chỉ mặt gọi tên, dùng lý giải của mọi người với Hạc lão, hắn càng tin tưởng Liễu Viên này nhiều hơn một chút.
Liễu Viên chính là tu sĩ áo xanh tới Hạc Giá sơn sớm nhất.
- Hạc lão, Giang Trần kia lần trước đánh bại Khổ Man tộc, ở tất cả các đại vực của cương vực nhân loại đã không còn ai hoài nghi địa vị đứng đầu của Giang Trần. Có lẽ mấy ngày hôm trước hắn đột phá võ đạo, hăng hái, phát ra tin tức, nói mời cường giả Thiên Vị lánh đời chúng ta tới tham dự đại hội thưởng trà ở Lưu Ly vương thành. Cũng nói tới trên đại hội này hắn sẽ có phúc lợi lớn cấp cho mọi người.
- Phúc lợi lớn?
Hạc lão mỉm cười.
- Hắn chỉ là một tiểu tử thế tục, còn chưa trèo lên bảo tọa Thiên Vị, sao có thể cấp phúc lợi cho chúng ta được chứ?
Hạc lão không có ý giễu cợt, mà chỉ đưa ra một ít nghi hoặc của bản thân.
- Chúng ta cũng cảm thấy kỳ quặc, cho nên mới tới xin ý kiến của Hạc lão.
Hạc lão cười khổ nói:
- Một chút chuyện đó các ngươi cũng tới hỏi lão phu sao? Các ngươi muốn đi cũng có thể đi. Vạn nhất Giang Trần thực sự có phúc lợi lớn thì sao?
Chu Vân bên cạnh nháy mắt, tha thiết nhìn qua Hạc lão:
- Người có đi không? Nếu như lão nhân gia người tự thân xuất mã, những cường giả lánh đời như chúng ta mới có thể ngăn chặn khí thế của Lưu Ly vương thành a.
Hạc lão nao nao:
- Áp chế? Vì sao phải áp chế Giang Trần?
Chu Vân gãi gãi mái tóc lộn xộn, hắn cũng không biết tại sao phải áp chế, chỉ là những lời này đột nhiên thốt ra miệng mà thôi.
- Hắc hắc, Hạc lão nói không áp chế thì không áp chế.
Chu Vân cười ngây ngô.
Hạc lão không để ý tới Chu Vân này, mà nhìn qua Hề Nghiêm Băng:
- Hề lão đệ, ta nhớ lần trước ngươi đã đi qua Lưu Ly vương thành một lần. Vì thế ta còn tìm ngươi nói qua vài lời. Theo ngươi thấy, ngươi cảm thấy Giang Trần này, Lưu Ly vương thành này thực sự cần phải áp chế sao?
Hề Nghiêm Băng không ngờ rằng Hạc lão lại trực tiếp đem chủ đề dẫn về phía hắn.
Trong lúc nhất thời Hề Nghiêm Băng nghẹn họng, lắp bắp nói:
- Có lẽ, kẻ này quá mức hung hăng càn quấy, một ngày nào đó hắn sẽ uy hiếp sự tồn tại của chúng ta a. Cho dù không trực tiếp uy hiếp, cũng có khả năng đưa tới tai họa cho cương vực nhân loại.
Hề Nghiêm Băng dưới tình huống vội vàng, cái cớ kiếm được cũng coi như là vừa vặn qua ải.
Hai người bên cạnh hắn đều vô thức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Hề Nghiêm Băng.
Những người khác thì không có tỏ thái độ.
Bọn họ từ thái độ của Hạc lão đã mơ hồ cảm thấy Hạc lão cũng không đặc biệt bài xích Giang Trần, cũng không có bài xích Lưu Ly vương thành.
Lúc này tốt nhất không nên nóng vội tỏ thái độ thì hơn.
Hạc lão nghe lời Hề Nghiêm Băng nói, thực sự không vội mà chỉ cười nhạt:
- Ngươi không thể bởi vì loại có khả năng mà định tội cho người khác.
- Hơn nữa theo lão phu thấy, Giang Trần này còn xa mới có thể nói là hung hăng càn quấy.
Hạc lão nhìn qua những người khác:
- Các ngươi cảm thấy Giang Trần này hung hăng càn quấy sao?
Liễu Viên nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
- Giang Trần này ta cũng đã đặc biệt chú ý qua. Tiểu tử này quả thực có rất nhiều tin tức, nhưng muốn nói hắn hung hăng càn quấy, quả thực chưa từng có tin tức nào nói qua. Theo ta thấy, Giang Trần này quả thực là một người trẻ tuổi có đảm lượng.
Sau lưng Hề Nghiêm Băng, tên hán tử khô gầy vội vàng la lên:
- Thế nhưng mà hiện tại hắn gây thù hằn như vậy, hôm nay là Khổ Man tộc, ngày mai là Nam Đấu ly tộc, ngày sau ai biết là tộc nào? Nói không chừng Thiên Ma tộc hắn cũng gọi tới. Cương vực nhân loại khi đó còn sống yên ổn được hay không?
Liễu Viên cười nhạt một tiếng:
- Những lời này quả thực có chút bất công. Khổ Man tộc bởi vì khu vực biên giới võ tan, người ta tự mình tới. Không phải là Giang Trần đưa tới. Trên thực tế chẳng những Giang Trần không có đưa tới Khổ Man tộc, trước khi Khổ Man tộc xâm lấn, hắn còn đi chặn đánh trước. Về phần Nam Đấu lý tộc, cũng không có quan hệ gì với Giang Trần. Ngược lại Giang Trần còn cưỡng chế di dời. Chuyện Ma tộc ta không hiểu, cho nên không tiện phát biểu, bình luận. Nhưng mà trước đó vài ngày hắn lại phái ra hai thủ hạ, đi tiễu sát một Ma Đế của Ma tộc. Đây là chuyện thật. Bởi vậy có thể thấy được Giang Trần này tuyệt đối là một hán tử có đảm đương.
Liễu Viên thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng lúc này không có bởi vì bên đối phương có ba người mà lùi bước không nói. Ngược lại hắn còn bênh vực lẽ phải vài câu.
Tên hán tử gầy gò kia hừ nhẹ một tiếng:
- Liễu đạo hữu, nói như vậy ngươi định đi tới tham dự đại hội này? Không để ý tới thân phận cường giả Thiên Vị, chủ động đưa tới cửa? Chuyện này có phải có chút tự hạ thân phận hay không?
- Có đi tham dự đại hội thưởng trà này hay không Liễu mỗ còn chưa quyết định được. Cho nên mới phải tới Hạc Giá sơn hỏi ý kiến Hạc lão.
Liễu Viên hiển nhiên không muốn tranh giành miệng lưỡi với lão giả gầy gò này.
Hắn quay đầu nói với Hạc Minh lão nhân:
- Hạc lão, tình huống mà ta biết đại khái chỉ có vậy. Phán đoán đối với Giang Trần kia cũng chỉ là quan điểm của chúng ta.
Hạc lão gật đầu:
- Lần này các ngươi tới chắc hẳn đều dò xét ý tứ của lão phu? Nhìn xem lão phu có tham dự đại hội thưởng trà này hay không, đúng không?
Mọi người mặc dù không có gật đầu thừa nhận, nhưng lại im lặng, đồng nghĩa với việc thừa nhận.
- Hạc lão, người có đi không?
Liễu Vân hiếu kỳ hỏi.
- Đi.
Hạc lão đáp.
- Ồ?
Chu Vân phát ra một tiếng ồ khoa trương. Hiển nhiên với quyết định của Hạc lão, có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn còn tưởng rằng Hạc lão căn bản không có khả năng đi a.
- Các ngươi muốn nghe nguyên nhân sao? Lão phu sẽ tâm sự với các ngươi.
Ngữ khí của Hạc lão vô cùng bình thản.
- Tuổi của lão phu so với bất luận kẻ nào trong các ngươi còn lớn hơn nhiều. Thậm chí là gấp đôi, gấp ba. Chuyện ta gặp phải, những người mà ta từng gặp tự nhiên nhiều hơn các ngươi một chút.
- Đủ rồi.
Hiển nhiên Hạc lão cũng nhìn ra được, tên này bụng dạ khó lường. Muốn châm ngòi Hạc lão, làm cho Hạc lão sinh ra ấn tượng không tốt với Giang Trần.
Chỉ là Hạc lão sống tới ngần này tuổi, một chút thủ đoạn ấy há có thể không nhìn ra.
Hạc lão vốn ban đầu cũng không có yêu ghét gì Giang Trần, hiển nhiên cũng không muốn có người châm ngòi ly gián, tẩy não bản thân hắn.
Bị Hạc lão quát lớn như vậy, người nọ cúi đầu, lui qua một bên.
Hề Nghiêm Băng bên cạnh hắn cười nói:
- Hạc lão bớt giận, Đồ hiền đệ cũng chỉ có chút xúc động mà thôi.
- Hạc lão thản nhiên nói:
- Lão phu phán đoán một người, một chuyện đều bằng vào ánh mắt của lão phu. Các ngươi không cần đem cảm xúc của mình áp đặt cho lão phu, ý đồ làm ảnh hưởng tới phán đoán của lão phu.
- Dạ dạ.
Dưới sự cường thế của Hạc lão, tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
- Liễu Viên, ngươi tới nói đi.
Hạc lão chỉ mặt gọi tên, dùng lý giải của mọi người với Hạc lão, hắn càng tin tưởng Liễu Viên này nhiều hơn một chút.
Liễu Viên chính là tu sĩ áo xanh tới Hạc Giá sơn sớm nhất.
- Hạc lão, Giang Trần kia lần trước đánh bại Khổ Man tộc, ở tất cả các đại vực của cương vực nhân loại đã không còn ai hoài nghi địa vị đứng đầu của Giang Trần. Có lẽ mấy ngày hôm trước hắn đột phá võ đạo, hăng hái, phát ra tin tức, nói mời cường giả Thiên Vị lánh đời chúng ta tới tham dự đại hội thưởng trà ở Lưu Ly vương thành. Cũng nói tới trên đại hội này hắn sẽ có phúc lợi lớn cấp cho mọi người.
- Phúc lợi lớn?
Hạc lão mỉm cười.
- Hắn chỉ là một tiểu tử thế tục, còn chưa trèo lên bảo tọa Thiên Vị, sao có thể cấp phúc lợi cho chúng ta được chứ?
Hạc lão không có ý giễu cợt, mà chỉ đưa ra một ít nghi hoặc của bản thân.
- Chúng ta cũng cảm thấy kỳ quặc, cho nên mới tới xin ý kiến của Hạc lão.
Hạc lão cười khổ nói:
- Một chút chuyện đó các ngươi cũng tới hỏi lão phu sao? Các ngươi muốn đi cũng có thể đi. Vạn nhất Giang Trần thực sự có phúc lợi lớn thì sao?
Chu Vân bên cạnh nháy mắt, tha thiết nhìn qua Hạc lão:
- Người có đi không? Nếu như lão nhân gia người tự thân xuất mã, những cường giả lánh đời như chúng ta mới có thể ngăn chặn khí thế của Lưu Ly vương thành a.
Hạc lão nao nao:
- Áp chế? Vì sao phải áp chế Giang Trần?
Chu Vân gãi gãi mái tóc lộn xộn, hắn cũng không biết tại sao phải áp chế, chỉ là những lời này đột nhiên thốt ra miệng mà thôi.
- Hắc hắc, Hạc lão nói không áp chế thì không áp chế.
Chu Vân cười ngây ngô.
Hạc lão không để ý tới Chu Vân này, mà nhìn qua Hề Nghiêm Băng:
- Hề lão đệ, ta nhớ lần trước ngươi đã đi qua Lưu Ly vương thành một lần. Vì thế ta còn tìm ngươi nói qua vài lời. Theo ngươi thấy, ngươi cảm thấy Giang Trần này, Lưu Ly vương thành này thực sự cần phải áp chế sao?
Hề Nghiêm Băng không ngờ rằng Hạc lão lại trực tiếp đem chủ đề dẫn về phía hắn.
Trong lúc nhất thời Hề Nghiêm Băng nghẹn họng, lắp bắp nói:
- Có lẽ, kẻ này quá mức hung hăng càn quấy, một ngày nào đó hắn sẽ uy hiếp sự tồn tại của chúng ta a. Cho dù không trực tiếp uy hiếp, cũng có khả năng đưa tới tai họa cho cương vực nhân loại.
Hề Nghiêm Băng dưới tình huống vội vàng, cái cớ kiếm được cũng coi như là vừa vặn qua ải.
Hai người bên cạnh hắn đều vô thức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Hề Nghiêm Băng.
Những người khác thì không có tỏ thái độ.
Bọn họ từ thái độ của Hạc lão đã mơ hồ cảm thấy Hạc lão cũng không đặc biệt bài xích Giang Trần, cũng không có bài xích Lưu Ly vương thành.
Lúc này tốt nhất không nên nóng vội tỏ thái độ thì hơn.
Hạc lão nghe lời Hề Nghiêm Băng nói, thực sự không vội mà chỉ cười nhạt:
- Ngươi không thể bởi vì loại có khả năng mà định tội cho người khác.
- Hơn nữa theo lão phu thấy, Giang Trần này còn xa mới có thể nói là hung hăng càn quấy.
Hạc lão nhìn qua những người khác:
- Các ngươi cảm thấy Giang Trần này hung hăng càn quấy sao?
Liễu Viên nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
- Giang Trần này ta cũng đã đặc biệt chú ý qua. Tiểu tử này quả thực có rất nhiều tin tức, nhưng muốn nói hắn hung hăng càn quấy, quả thực chưa từng có tin tức nào nói qua. Theo ta thấy, Giang Trần này quả thực là một người trẻ tuổi có đảm lượng.
Sau lưng Hề Nghiêm Băng, tên hán tử khô gầy vội vàng la lên:
- Thế nhưng mà hiện tại hắn gây thù hằn như vậy, hôm nay là Khổ Man tộc, ngày mai là Nam Đấu ly tộc, ngày sau ai biết là tộc nào? Nói không chừng Thiên Ma tộc hắn cũng gọi tới. Cương vực nhân loại khi đó còn sống yên ổn được hay không?
Liễu Viên cười nhạt một tiếng:
- Những lời này quả thực có chút bất công. Khổ Man tộc bởi vì khu vực biên giới võ tan, người ta tự mình tới. Không phải là Giang Trần đưa tới. Trên thực tế chẳng những Giang Trần không có đưa tới Khổ Man tộc, trước khi Khổ Man tộc xâm lấn, hắn còn đi chặn đánh trước. Về phần Nam Đấu lý tộc, cũng không có quan hệ gì với Giang Trần. Ngược lại Giang Trần còn cưỡng chế di dời. Chuyện Ma tộc ta không hiểu, cho nên không tiện phát biểu, bình luận. Nhưng mà trước đó vài ngày hắn lại phái ra hai thủ hạ, đi tiễu sát một Ma Đế của Ma tộc. Đây là chuyện thật. Bởi vậy có thể thấy được Giang Trần này tuyệt đối là một hán tử có đảm đương.
Liễu Viên thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng lúc này không có bởi vì bên đối phương có ba người mà lùi bước không nói. Ngược lại hắn còn bênh vực lẽ phải vài câu.
Tên hán tử gầy gò kia hừ nhẹ một tiếng:
- Liễu đạo hữu, nói như vậy ngươi định đi tới tham dự đại hội này? Không để ý tới thân phận cường giả Thiên Vị, chủ động đưa tới cửa? Chuyện này có phải có chút tự hạ thân phận hay không?
- Có đi tham dự đại hội thưởng trà này hay không Liễu mỗ còn chưa quyết định được. Cho nên mới phải tới Hạc Giá sơn hỏi ý kiến Hạc lão.
Liễu Viên hiển nhiên không muốn tranh giành miệng lưỡi với lão giả gầy gò này.
Hắn quay đầu nói với Hạc Minh lão nhân:
- Hạc lão, tình huống mà ta biết đại khái chỉ có vậy. Phán đoán đối với Giang Trần kia cũng chỉ là quan điểm của chúng ta.
Hạc lão gật đầu:
- Lần này các ngươi tới chắc hẳn đều dò xét ý tứ của lão phu? Nhìn xem lão phu có tham dự đại hội thưởng trà này hay không, đúng không?
Mọi người mặc dù không có gật đầu thừa nhận, nhưng lại im lặng, đồng nghĩa với việc thừa nhận.
- Hạc lão, người có đi không?
Liễu Vân hiếu kỳ hỏi.
- Đi.
Hạc lão đáp.
- Ồ?
Chu Vân phát ra một tiếng ồ khoa trương. Hiển nhiên với quyết định của Hạc lão, có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn còn tưởng rằng Hạc lão căn bản không có khả năng đi a.
- Các ngươi muốn nghe nguyên nhân sao? Lão phu sẽ tâm sự với các ngươi.
Ngữ khí của Hạc lão vô cùng bình thản.
- Tuổi của lão phu so với bất luận kẻ nào trong các ngươi còn lớn hơn nhiều. Thậm chí là gấp đôi, gấp ba. Chuyện ta gặp phải, những người mà ta từng gặp tự nhiên nhiều hơn các ngươi một chút.