Tề Thiên Nam bị Thiết trưởng lão chế trụ, không thể động đậy.
Dương Tiểu Thiến cũng chạy tới, trên gương mặt diễm lệ, tràn đầy lo lắng:
- Ngươi mới vừa nói cái gì? Nhị ca ta làm sao?
Vẻ mặt Tề Thiên Nam khổ bức, chứng kiến Thiết trưởng lão cùng Dương Tiểu Thiến lộ ra hung quang, hàm răng cơ hồ run lên. Sợ mình nói sai một câu, sẽ bị Thiết trưởng lão đánh chết.
Thượng Quan Dực hừ một tiếng:
- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hỏi mà nói, cũng buông Tề phó tổng quản ra rồi nói sau? Bộ dáng như vậy, còn thể thống gì?
Thiết trưởng lão ác thanh ác khí quát:
- Thượng Quan Dực, chớ lải nhải cùng lão tử. Nếu như Dương Chiêu xảy ra không hay, ngươi cũng là đầu sỏ gây nên.
Thượng Quan Dực thấy thằng này hoàn toàn không nói đạo lý, nhẫn lâu như vậy, cũng không nhịn được nữa:
- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hoành hành ngang ngược, Thượng Quan Dực ta không có chỗ dựa tốt như ngươi, nên nhẫn ngươi đã lâu. Nhưng nếu ngươi muốn ngậm máu phun người, vu oan hãm hại ta, không thể nói trước, Thượng Quan Dực ta cũng không phải heo chó mặc ngươi xâm lược.
- Như thế nào? Hẳn ngươi còn muốn tạo phản phải không?
Mắt Thiết trưởng lão lộ ra tinh quang.
Thượng Quan Dực không sợ chút nào:
- Thiết trưởng lão, mọi thứ đều có mức độ, không nên ép người quá đáng.
Thiết trưởng lão đang muốn phát tác, nhưng Dương Tiểu Thiến lại nhìn nhìn Diệp Trọng Lâu, ý bảo không nên vọng động.
- Thiết ca, ngươi buông ra trước, hỏi rõ ràng nói sau.
Thiết trưởng lão hừ một tiếng, buông Tề Thiên Nam ra, quát:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói tỉ mỉ ra, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Sắc mặt Tề Thiên Nam xám ngoét, ấp a ấp úng nói:
- Là như thế này. Sáng nay Dương Chiêu Phó tổng quản đi vào tổng bộ Long Nha vệ, triệu tập một ít đô thống nói chuyện. Về sau, những đô thống này đều đi ra, Dương phó tổng quản ở lại trong mật thất, nói là muốn yên lặng một chút, nghĩ một ít sự tình. Về sau phía trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên bị giết, có mấy thủ hạ vội vã đi bẩm báo, nhưng mà gọi như thế nào, cũng không thấy Dương phó tổng quản mở cửa. Về sau... Có một Phó Đô thống cả gan đẩy cửa ra, lại phát hiện...
- Phát hiện cái gì?
Thanh âm của Dương Tiểu Thiến có chút luống cuống.
- Phát hiện Dương tổng quản nằm trong vũng máu, toàn thân giống như bị cái gì đó gặm qua, hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ đầu lâu, địa phương khác cơ hồ đều bị gặm thành khung xương. Chỉ có đầu và quần áo, còn có một chút tín vật, mới có thể phân biệt ra...
- Làm sao có thể?
Biểu lộ của Dương Tiểu Thiến đại biến, hai tay che lỗ tai, khàn giọng kêu lên.
- Điều đó không có khả năng, nhị ca ta dầu gì cũng là cường giả Địa Linh cảnh, làm sao có thể chết, ở Thiên Quế Vương Quốc, có mấy người giết được hắn? Nhất định là ngươi nhìn lầm rồi.
Thiết trưởng lão cũng lắc đầu liên tục:
- Đúng, nhất định là nhìn lầm rồi. Tiểu Thiến, đi, chúng ta tự mình xuống dưới nhìn xem.
Quay đầu lại oán hận liếc nhìn Giang Trần:
- Giang Trần, nếu như chuyện này là ngươi gây nên, ngươi chính là cừu nhân của Thiết gia ta, thù này bất cộng đái thiên, không chết không ngớt.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, đối với Thiết trưởng lão uy hiếp, lại thờ ơ. Dù không có sự tình Dương Chiêu, Thiết trưởng lão này cũng đã sớm hận hắn thấu xương rồi.
Thượng Quan Dực đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời, cũng không biết là vui hay buồn.
Tổng thể mà nói, Dương Chiêu chết, đảng đồ của hắn tự nhiên cũng làm chim thú tán, từ nay về sau chia rẽ. Thế lực lớn trong Long Nha vệ, liền triệt để tan rã.
Đối với Đại tổng quản Thượng Quan Dực mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt. Chẳng khác gì là không uổng phí một binh một tốt của hắn, liền diệt trừ Dương Chiêu.
Đây là mặt tốt.
Có một mặt tốt, thì có một mặt xấu.
Nhìn biểu lộ của Thiết trưởng lão, hắn đã biết rõ, nếu như Dương Chiêu thật chết rồi, như vậy tiếp đến, dùng tính tình của Thiết trưởng lão, tất sẽ giận lây sang hắn.
Từ nay về sau, Thượng Quan Dực hắn, chẳng khác nào nhiều hơn một cừu địch.
- Mà thôi, muốn vặn ngã Dương Chiêu, mặc kệ ta hành động như thế nào, Thiết trưởng lão kia tất cũng giận lây sang ta. Ta không thẹn với lương tâm, dù Thiết gia hắn một tay che trời, cũng quyết không có khả năng vô duyên vô cớ chèn ép ta. Hơn nữa, Bảo Thụ Tông, cuối cùng không phải thiên hạ của Thiết gia hắn.
- Lão Tề, chúng ta cũng đi xuống xem một chút.
Thượng Quan Dực gọi Tề Thiên Nam, hiện tại Dương Chiêu chết rồi, trong Long Nha vệ sẽ tẩy bài, Tề Thiên Nam Phó tổng quản này, còn phải lôi kéo thoáng một phát.
Tề Thiên Nam cũng cảm kích liếc nhìn Thượng Quan Dực, vừa rồi Thiết trưởng lão bắt lấy hắn, hắn thật sự có chút sợ hãi, sợ Thiết trưởng lão dưới sự giận dữ chụp chết hắn.
Cũng may, Đại tổng quản giải vây cho hắn.
Thượng Quan Dực ôm quyền với Diệp Trọng Lâu:
- Lão gia tử, hôm nay để cho lão nhân gia ngài chế giễu. Quay đầu lại sẽ hướng ngài bồi tội.
Diệp Trọng Lâu cười nhạt nói:
- Thượng Quan, ngươi là Long Nha vệ Đại tổng quản, là Thiên Quế Vương Quốc giao quyền cho ngươi. Chỉ cần ngươi làm tốt việc của mình, có đảm đương của Long Nha vệ Đại tổng quản, thì cần gì phải lo trước lo sau? Trước sợ lang, sau sợ hổ? Ngươi càng kiêng kị nhiều, càng muốn cân bằng, muốn ai cũng không đắc tội, đến cuối cùng, chỉ biết hai đầu không nịnh nọt, ai cũng sẽ đắc tội.
Thượng Quan Dực sững sờ, lời nói này của lão gia tử, hiển nhiên không phải tùy tiện nói, rất rõ ràng là có hàm ý, là chỉ điểm hắn, gõ hắn.
Hồi tưởng thái độ lúc trước của hắn, không phải là muốn nịnh nọt hai bên, thành người ba phải sao?
Thế nhưng mà, chuyện này cũng không có dễ như vậy.
Hiện tại, Giang Trần chưa hẳn cảm thấy Thượng Quan Dực hắn tốt, bên Thiết trưởng lão kia, cũng đã triệt để đắc tội.
Miệng đầy đắng chát, than nhẹ một tiếng, vui lòng phục tùng nói:
- Đa tạ lão gia tử chỉ điểm, trước kia là ta suy nghĩ nhiều.
Lại ôm quyền với Giang Trần:
- Giang Trần, tuy mới vừa rồi ta không ra tay bảo hộ ngươi, nhưng đối với thiên phú tài hoa của ngươi, như trước hết sức coi trọng. Có lão gia tử chỉ điểm ngươi, ta không có tư cách gì chỉ điểm. Chỉ hy vọng ngươi hết thảy cẩn thận.
Giang Trần thật không có trách Thượng Quan Dực, Thượng Quan Dực với tư cách Long Nha vệ Đại tổng quản, cùng Giang Trần hắn không thân chẳng quen, từ quan hệ thân sơ, thiên hướng Dương Chiêu, kiêng kị Thiết trưởng lão, cũng là nhân chi thường tình.
Mỉm cười, Giang Trần cũng ôm quyền:
- Đại tổng quản, lời nói này của lão gia tử, khiến người tỉnh ngộ. Ta ngược lại cảm thấy, rất đáng giá Đại tổng quản cân nhắc.
- Hổ thẹn hổ thẹn.
Thượng Quan Dực lại nhìn Điền Thiệu.
- Điền Thiệu, ngươi không tệ, thật sự không tệ. Ít nhất ở đảm đương cùng phách lực, để cho Đại tổng quản ta cũng có chút xấu hổ.
Điền Thiệu sợ hãi, vội nói:
- Đại tổng quản quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động liên lụy quá nhiều. Điền Thiệu ta một đô thống nho nhỏ, cũng là không có lựa chọn khác.
Hoàn toàn chính xác, Thượng Quan Dực bất đồng Điền Thiệu.
Dương Tiểu Thiến cũng chạy tới, trên gương mặt diễm lệ, tràn đầy lo lắng:
- Ngươi mới vừa nói cái gì? Nhị ca ta làm sao?
Vẻ mặt Tề Thiên Nam khổ bức, chứng kiến Thiết trưởng lão cùng Dương Tiểu Thiến lộ ra hung quang, hàm răng cơ hồ run lên. Sợ mình nói sai một câu, sẽ bị Thiết trưởng lão đánh chết.
Thượng Quan Dực hừ một tiếng:
- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hỏi mà nói, cũng buông Tề phó tổng quản ra rồi nói sau? Bộ dáng như vậy, còn thể thống gì?
Thiết trưởng lão ác thanh ác khí quát:
- Thượng Quan Dực, chớ lải nhải cùng lão tử. Nếu như Dương Chiêu xảy ra không hay, ngươi cũng là đầu sỏ gây nên.
Thượng Quan Dực thấy thằng này hoàn toàn không nói đạo lý, nhẫn lâu như vậy, cũng không nhịn được nữa:
- Thiết trưởng lão, ngươi muốn hoành hành ngang ngược, Thượng Quan Dực ta không có chỗ dựa tốt như ngươi, nên nhẫn ngươi đã lâu. Nhưng nếu ngươi muốn ngậm máu phun người, vu oan hãm hại ta, không thể nói trước, Thượng Quan Dực ta cũng không phải heo chó mặc ngươi xâm lược.
- Như thế nào? Hẳn ngươi còn muốn tạo phản phải không?
Mắt Thiết trưởng lão lộ ra tinh quang.
Thượng Quan Dực không sợ chút nào:
- Thiết trưởng lão, mọi thứ đều có mức độ, không nên ép người quá đáng.
Thiết trưởng lão đang muốn phát tác, nhưng Dương Tiểu Thiến lại nhìn nhìn Diệp Trọng Lâu, ý bảo không nên vọng động.
- Thiết ca, ngươi buông ra trước, hỏi rõ ràng nói sau.
Thiết trưởng lão hừ một tiếng, buông Tề Thiên Nam ra, quát:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói tỉ mỉ ra, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Sắc mặt Tề Thiên Nam xám ngoét, ấp a ấp úng nói:
- Là như thế này. Sáng nay Dương Chiêu Phó tổng quản đi vào tổng bộ Long Nha vệ, triệu tập một ít đô thống nói chuyện. Về sau, những đô thống này đều đi ra, Dương phó tổng quản ở lại trong mật thất, nói là muốn yên lặng một chút, nghĩ một ít sự tình. Về sau phía trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên bị giết, có mấy thủ hạ vội vã đi bẩm báo, nhưng mà gọi như thế nào, cũng không thấy Dương phó tổng quản mở cửa. Về sau... Có một Phó Đô thống cả gan đẩy cửa ra, lại phát hiện...
- Phát hiện cái gì?
Thanh âm của Dương Tiểu Thiến có chút luống cuống.
- Phát hiện Dương tổng quản nằm trong vũng máu, toàn thân giống như bị cái gì đó gặm qua, hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ đầu lâu, địa phương khác cơ hồ đều bị gặm thành khung xương. Chỉ có đầu và quần áo, còn có một chút tín vật, mới có thể phân biệt ra...
- Làm sao có thể?
Biểu lộ của Dương Tiểu Thiến đại biến, hai tay che lỗ tai, khàn giọng kêu lên.
- Điều đó không có khả năng, nhị ca ta dầu gì cũng là cường giả Địa Linh cảnh, làm sao có thể chết, ở Thiên Quế Vương Quốc, có mấy người giết được hắn? Nhất định là ngươi nhìn lầm rồi.
Thiết trưởng lão cũng lắc đầu liên tục:
- Đúng, nhất định là nhìn lầm rồi. Tiểu Thiến, đi, chúng ta tự mình xuống dưới nhìn xem.
Quay đầu lại oán hận liếc nhìn Giang Trần:
- Giang Trần, nếu như chuyện này là ngươi gây nên, ngươi chính là cừu nhân của Thiết gia ta, thù này bất cộng đái thiên, không chết không ngớt.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, đối với Thiết trưởng lão uy hiếp, lại thờ ơ. Dù không có sự tình Dương Chiêu, Thiết trưởng lão này cũng đã sớm hận hắn thấu xương rồi.
Thượng Quan Dực đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời, cũng không biết là vui hay buồn.
Tổng thể mà nói, Dương Chiêu chết, đảng đồ của hắn tự nhiên cũng làm chim thú tán, từ nay về sau chia rẽ. Thế lực lớn trong Long Nha vệ, liền triệt để tan rã.
Đối với Đại tổng quản Thượng Quan Dực mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt. Chẳng khác gì là không uổng phí một binh một tốt của hắn, liền diệt trừ Dương Chiêu.
Đây là mặt tốt.
Có một mặt tốt, thì có một mặt xấu.
Nhìn biểu lộ của Thiết trưởng lão, hắn đã biết rõ, nếu như Dương Chiêu thật chết rồi, như vậy tiếp đến, dùng tính tình của Thiết trưởng lão, tất sẽ giận lây sang hắn.
Từ nay về sau, Thượng Quan Dực hắn, chẳng khác nào nhiều hơn một cừu địch.
- Mà thôi, muốn vặn ngã Dương Chiêu, mặc kệ ta hành động như thế nào, Thiết trưởng lão kia tất cũng giận lây sang ta. Ta không thẹn với lương tâm, dù Thiết gia hắn một tay che trời, cũng quyết không có khả năng vô duyên vô cớ chèn ép ta. Hơn nữa, Bảo Thụ Tông, cuối cùng không phải thiên hạ của Thiết gia hắn.
- Lão Tề, chúng ta cũng đi xuống xem một chút.
Thượng Quan Dực gọi Tề Thiên Nam, hiện tại Dương Chiêu chết rồi, trong Long Nha vệ sẽ tẩy bài, Tề Thiên Nam Phó tổng quản này, còn phải lôi kéo thoáng một phát.
Tề Thiên Nam cũng cảm kích liếc nhìn Thượng Quan Dực, vừa rồi Thiết trưởng lão bắt lấy hắn, hắn thật sự có chút sợ hãi, sợ Thiết trưởng lão dưới sự giận dữ chụp chết hắn.
Cũng may, Đại tổng quản giải vây cho hắn.
Thượng Quan Dực ôm quyền với Diệp Trọng Lâu:
- Lão gia tử, hôm nay để cho lão nhân gia ngài chế giễu. Quay đầu lại sẽ hướng ngài bồi tội.
Diệp Trọng Lâu cười nhạt nói:
- Thượng Quan, ngươi là Long Nha vệ Đại tổng quản, là Thiên Quế Vương Quốc giao quyền cho ngươi. Chỉ cần ngươi làm tốt việc của mình, có đảm đương của Long Nha vệ Đại tổng quản, thì cần gì phải lo trước lo sau? Trước sợ lang, sau sợ hổ? Ngươi càng kiêng kị nhiều, càng muốn cân bằng, muốn ai cũng không đắc tội, đến cuối cùng, chỉ biết hai đầu không nịnh nọt, ai cũng sẽ đắc tội.
Thượng Quan Dực sững sờ, lời nói này của lão gia tử, hiển nhiên không phải tùy tiện nói, rất rõ ràng là có hàm ý, là chỉ điểm hắn, gõ hắn.
Hồi tưởng thái độ lúc trước của hắn, không phải là muốn nịnh nọt hai bên, thành người ba phải sao?
Thế nhưng mà, chuyện này cũng không có dễ như vậy.
Hiện tại, Giang Trần chưa hẳn cảm thấy Thượng Quan Dực hắn tốt, bên Thiết trưởng lão kia, cũng đã triệt để đắc tội.
Miệng đầy đắng chát, than nhẹ một tiếng, vui lòng phục tùng nói:
- Đa tạ lão gia tử chỉ điểm, trước kia là ta suy nghĩ nhiều.
Lại ôm quyền với Giang Trần:
- Giang Trần, tuy mới vừa rồi ta không ra tay bảo hộ ngươi, nhưng đối với thiên phú tài hoa của ngươi, như trước hết sức coi trọng. Có lão gia tử chỉ điểm ngươi, ta không có tư cách gì chỉ điểm. Chỉ hy vọng ngươi hết thảy cẩn thận.
Giang Trần thật không có trách Thượng Quan Dực, Thượng Quan Dực với tư cách Long Nha vệ Đại tổng quản, cùng Giang Trần hắn không thân chẳng quen, từ quan hệ thân sơ, thiên hướng Dương Chiêu, kiêng kị Thiết trưởng lão, cũng là nhân chi thường tình.
Mỉm cười, Giang Trần cũng ôm quyền:
- Đại tổng quản, lời nói này của lão gia tử, khiến người tỉnh ngộ. Ta ngược lại cảm thấy, rất đáng giá Đại tổng quản cân nhắc.
- Hổ thẹn hổ thẹn.
Thượng Quan Dực lại nhìn Điền Thiệu.
- Điền Thiệu, ngươi không tệ, thật sự không tệ. Ít nhất ở đảm đương cùng phách lực, để cho Đại tổng quản ta cũng có chút xấu hổ.
Điền Thiệu sợ hãi, vội nói:
- Đại tổng quản quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động liên lụy quá nhiều. Điền Thiệu ta một đô thống nho nhỏ, cũng là không có lựa chọn khác.
Hoàn toàn chính xác, Thượng Quan Dực bất đồng Điền Thiệu.