“Anh hiểu, Thư Âm không cần lo lắng cho anh, sóng to bão lớn anh đã thấy nhiều rồi, con sông nho nhỏ này sẽ không lật được con thuyền lớn của anh đâu.”
Bởi vì không phải lo việc bảo vệ an toàn cho cô, cho dù tay không đối diện với năm khẩu súng, Diệp Vô Phong vẫn có chút chắc chắn mình có thể đánh bại kẻ thù! Lâm Thư Âm yếu ớt nói: “Vô Phong, anh không có vũ khí, muốn giết chết bọn họ có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng mà anh phải chạy trốn, có thể sẽ được, anh không cần lo cho em, nhanh chóng trốn ra, rồi báo cảnh sát!”
Diệp Vô Phong kiên quyết nói: “Em nói bậy. Thế làm sao được? Nghe lời anh, nghỉ ngơi ở đây, đừng cử động, anh sẽ không sao hết đâu, đợi anh quay về.” Nói xong, anh lặn xuống nước, biến mất.
Lâm Thư Âm sững sờ, không nén được giọt nước mắt, không biết bắt đầu từ lúc nào, trái tim cô đã hoàn toàn buộc chặt lên người đàn ông từng khiến cô muôn vàn căm ghét.
Sau khi Diệp Vô Phong ngụp đầu xuống nước, nhịn thở, anh lội ngược dòng nước quay về hang động lúc đầu, vì biết họng súng của đối phương đã phong tỏa mặt nước, anh không gấp gáp nổi lên, mà tìm một nơi không được ánh đèn pin chiếu đến, ngụp dưới nước nghe ngóng động tĩnh phía trên.
Tiết Bảo Khố dẫn người canh gác ở đây hơn nửa tiếng, cũng không thấy Diệp Vô Phong lộ diện, một thuộc hạ của hắn nói: “Anh Hai, chúng ta đã canh giữ ở đây gần một tiếng rồi, cho dù hai người đó là yêu quái nước, nửa tiếng rồi cũng nên ló đầu lên hít thở chứ. Chắc là trốn đi từ chỗ khác rồi nhỉ?”
Tiết Bảo Khố quan sát mặt nước một cách rất bình tĩnh, vô cùng nhẫn nại nói: “Các anh em, dựa vào trực giác của tôi, bọn chúng tuyệt đối vẫn chưa chạy thoát, có lẽ dưới nước có một cơ quan mật. Nhưng mà, nếu chúng muốn ra ngoài, nhất định phải đi qua đây, chúng ta ở bên trên, chúng ở bên dưới nước, chỉ cần kiên nhẫn, chúng ta nhất định có thể thắng.”
“Đúng vậy, anh Hai nói rất đúng, chỗ này tuyệt đối không còn con đường nào khác, chúng ta cứ đợi ở đây, đợi đến lúc chúng chết luôn, nhiệt độ không khí lạnh như thế này, quần áo trên người chúng đều dính nước, kiên trì không lâu được đâu.” Một thuộc hạ đốt một điếu thuốc lá cho Tiết Bảo Khố.
Tiết Bảo Khố hạ lệnh: “Mọi người tập trung tinh thần. Không được lơ là cảnh giác.”
Diệp Vô Phong ở dưới nước nghe thấy đối phương kiên quyết đợi mình ra ngoài, anh dứt khoát nổi lên mặt nước, anh đã ẩn núp dưới nước rất lâu, đã nắm rõ phân bố hỏa lực của kẻ địch. Tiết Bảo Khố và hai thuộc hạ ở phía bên phải đầm nước, một tên cướp thân hình cao to đứng bên trái đầm nước, còn có một tên cướp cầm súng, đứng trước anh tầm mười mét.
Diệp Vô Phong lộ đầu lên, lập tức bị phát hiện, một tên nhỏ con hét lên: “Anh Hai, dưới nước có người! Ở đây.”
Diệp Vô Phong hung ác nói, “Thằng này, hét gì mà hét, chính là mày đấy.” Vừa giương tay, một thanh đao phóng ra, một tia sáng lạnh vụt qua, cắm chuẩn xác vào tim của tên cướp này, dao bay đâm vào ngực, tên vô lại đau đớn ngã xuống, Diệp Vô Phong nhanh chóng chìm người dưới nước, bơi về phía khác.
Nhìn thấy đồng bọn của mình trúng dao ngã xuống, phản ứng Tiết Bảo Khố rất nhanh, lập tức móc súng lục ra, hắn không ngốc đến mức bắn súng tại chỗ, mà bắn bảy tám phát về đường Diệp Vô Phong đào tẩu, ba thuộc hạ còn lại cũng lần lượt móc súng ra, nổ súng về hướng Diệp Vô Phong chạy trốn, nhưng mà đạn đều bắn trượt.
Diệp Vô Phong đã lặn sâu dưới nước, tốc độ bơi của anh quả thật rất nhanh, trước tiên giả vờ bơi về trung tâm dòng nước, sau đó bất chợt chuyển hướng dưới nước, dùng tốc độ nhanh tựa sét đánh bơi lên bờ. Khi anh nghe thấy kẻ địch bắn súng xong, đang bận bịu thay băng đạn, anh nhảy lên từ mặt nước lên bờ, một lần nhào lộn đã tới trước mặt tên côn đồ bị đao đâm trúng ban nãy.
Tên côn đồ đó bị đâm trúng cổ họng, đã mất mạng, Diệp Vô Phong nhặt súng lục của tên côn đồ đó lên.
Tiết Bảo Khố ở đối diện mắng lớn một tiếng, đệt! Hắn xả súng về phía Diệp Vô Phong, một viên đạn bay đến, Diệp Vô Phong cúi người xuống dưới, tránh khỏi viên đạn Tiết Bảo Khố bắn tới. Tiếp đó, anh ngắm bắn tại chỗ bằng một tư thế quỳ chuẩn xác, triệt hạ tên côn đồ đứng gần mình nhất.
Xong xuôi, Diệp Vô Phong nhanh chóng trốn sau chỗ che chắn. Cách một đầm nước, Tiết Bảo Khố roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa, lập tức dẫn hai tên thuộc hạ nhanh chân di chuyển đến bên này, Diệp Vô Phong nghiêng mình xuất hiện, liên tục nổ súng vào ba người đang xông đên, bằng bằng bằng! Đạn bay loạn…
“A!” Theo một tiếng kêu thảm thiết, một tên côn đồ trúng đạn ở bụng, đau đớn ngã xuống, há miệng, một búng máu lớn chảy ra, viên đạn xuyên qua lá gan của gã. Hiển nhiên là không sống nổi nữa rồi! Tiết Bảo Khố nhìn thuộc hạ của hắn lần lượt mất mạng, trong lòng vừa bực vừa tức, hận không thể xé Diệp Vô Phong thành hai mảnh, nâng tay bắn trả ba phát.
Nhưng mà Diệp Vô Phong đã trốn đi mất, lúc này khoảng cách giữa đôi bên chưa đến ba mươi mét. Bởi vì Tiết Bảo Khố vội vàng xông đến, súng hoa cải vứt ở bên bờ kia. Bây giờ trong tay hắn vẫn còn ba viên đạn, nhưng hắn cũng đã tính toán số đạn của đối thủ, sau khi Diệp Vô Phong liên tiếp nã súng, trong khẩu súng của anh chỉ còn một viên đạn.
“Xông lên, tên đó chỉ còn lại một viên đạn thôi, nhiều nhất chỉ có thể giết một người trong chúng ta thôi!” Tiết Bảo Khố hung tợn nói.
“Anh Hai, giết chết con móa nó đi.” Một tên cầm súng khác phối hợp với Tiết Bảo Khố, hai người tiến gần Diệp Vô Phong theo hình chữ Z. Diệp Vô Phong nghe thấy kẻ địch đã đến gần, anh đột nhiên nghiêng mình xuất hiện.
Mắt Tiết Bảo Khố sáng ngoắc lên, không hề do dự nhắm thẳng vào Diệp Vô Phong, khoảng cách gần như thế này, bằng bằng bằng! Hắn một phát xả hết ba viên đạn trong súng, nhưng không ngờ được cơ thể Diệp Vô Phong xoay chuyển cực kỳ khó lường trên không, dùng những động tác khó thể tưởng tượng nổi để tránh ba phát đạn cuối cùng của Tiết Bảo Khố.
Trong phút chốc Tiết Bảo Khố khinh ngạc, khẩu súng của Diệp Vô Phong đã nổ. Tiết Bảo Khố vô thức tránh đi, tuy nhiên, mục tiêu của Diệp Vô Phong không phải là hắn, mà là đồng bọn bên cạnh hắn.
Trong lòng Diệp Vô Phong hiểu rõ, công phu Tiết Bảo Khố không phải hạng xoàng, phỏng chừng cũng là một cao thủ cấp đại sư. Một phát súng của mình có khả năng không thể giết chết hắn, nếu như chỉ làm hắn bị thương, vậy thì không có lời. Bởi vì trong khẩu súng của tên đồng bọn kia vẫn còn hơn ba viên đạn. Súng của Tiết Bảo Khố đã hết đạn, không cần phải quá lo lắng.
Vậy nên, một phát súng chuẩn xác của Diệp Vô Phong, bắn trúng mi tâm của tên côn đồ kia, tên đó cũng nhìn thấy Diệp Vô Phong xuất hiện rồi, cũng đang nhắm chuẩn anh, nhưng đạn của đối phương bay quá nhanh, mi tâm trúng đạn, kết cục chỉ có một, chết!
“Hỏng bét.” Đạn của Tiết Bảo Khố không còn, mà Diệp Vô Phong căn bản sẽ không cho hắn cơ hội thay đạn, anh phi người tới, mạnh mẽ đã một cước, Tiết Bảo Khố bị đá bay súng lục, hai bàn tay hắn siết chặt, mắt nhìn Diệp Vô Phong, bày ra tư thế chiến đấu.
Diệp Vô Phong không vội vàng tấn công, mà lại lạnh lùng hỏi: “Phân xưởng chế ma túy của Tiết Bảo Sơn, giấu ở nơi nào, nói ra, tha chết cho mày.”
Lông mày Tiết Bảo Khố giãn thẳng, hừ lạnh: “Thằng khốn này, phí lời ít thôi, mày nghĩ một người sắp chết cần phải biết nhiều như thế à?”
Diệp Vô Phong cười lạnh, nói: “Mày đúng là loại cứng đầu ngoan cố, súng của mày giết không nổi tao đâu, không có súng, tao giết mày dễ như giẫm nát một con kiến.”