Trần Sinh tranh thủ thời gian cười lấy lòng với người trẻ tuổi này: “Cậu La, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài.”
Trần Sinh vươn tay bắt lấy cổ áo Diệp Vô Phong: “Nhóc con, có phải nhóc muốn ăn đòn hay không? Tao bảo mày đi ra ngoài mày không nghe thấy à, chỗ này của bọn tao toàn là những người có địa vị cao, biết không? Đều là cậu ấm, tùy tiện nói một cũng có thể làm cho mày không thể lăn lộn ở Liêu Tây được nữa, tao không biết mày đã gặp tao ở đâu, nhưng bây giờ mày cút ngay ra ngoài cho tao!”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Xem ra mày cũng không để ý đến Chu Diệp lắm, cho nên lúc Chu Diệp vẫn đang nằm viện thì mày đã ra.”
Trần Sinh biến sắc, sau khi nghe thấy cậu Chu, ở trong đầu của anh ta nhớ lại người đàn ông ở cạnh Phong Lệ Na, cái bóng trong đầu anh ta giống y hệt Diệp Vô Phong, ngay sau đó anh ta há to mồm, vẻ mặt sợ hãi.
Anh ta nhanh chóng thả cổ áo Diệp Vô Phong ra, vừa muốn quay đầu nói chuyện thì bị Cậu La đẩy ra, vẻ mặt cậu La khinh thường: “Anh là nhân viên công tác nơi này phải không? Mới tới sao? Đã dám đến quấy rầy chúng ta chơi, vậy sẽ phải bị trừng phạt, bây giờ lập tức cởi quần áo cho tôi!”
Diệp Vô Phong chỉ lạnh nhạt nhìn Cậu La, ngay sau đó qua Cậu La nhìn sang Phong Lệ Na đang ở nơi hẻo lánh, lúc này Phong Lệ Na chỉ cúi đầu khóc nức nở, một dáng vẻ đáng yêu.
Dường như là tất cả người ở đây đều đang bắt nạt cô ta.
Diệp Vô Phong lạnh nhạt gọi: “Phong Lệ Na, tôi đến rồi, không đi là muốn chờ cơm ở đây à?”
Phong Lệ Na nghe thấy có người gọi cô ta, toàn thân cô ta run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Phong, nước mắt lại chảy dài, cô ta không nghĩ tới Nguyên Đông Thành bảo cô ta đến xã giao là xã giao theo kiểu này.
Mà Cậu La ở một bên thấy Diệp Vô Phong không để ý tới anh ta, anh ta lặng lẽ lấy một chai rượu ở trên mặt, sau đó nâng chai rượu lên đập lên đầu Diệp Vô Phong.
“Cho mày láo này! Dám không nhìn tao!”
Dáng người của cậu La không cường tráng, mà tốc độ anh ta đập chai rượu xuống tới cũng không nhanh lắm, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay của anh ta.
Cậu La thay đổi vẻ mặt: “Mày liệu hồn mà buông ra cho tao!”
Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không nghe anh ta, mà nhìn về phía Phong Lệ Na.
Trần Sinh ở bên cạnh nói: “Anh buông Cậu La ra, anh biết Cậu La là ai không? Anh ta là cậu ba của nhà họ La, nếu anh dám động tay vào anh ta, tuyệt đối nhà họ La sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Vô Phong lại chỉ cười nhạo: “Nhà họ La? Nhà họ La hay doanh nghiệp Chu Tinh lợi hại hơn hả? Lớn mạnh hơn Nhà họ Nguyên sao?”
Trần Sinh còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng chờ đến lúc anh ta tỉnh táo lại thì, Diệp Vô Phong đã đập chai rượu trên tay Cậu La vào đầu của anh ta.
Bốp!
Chai rượu trực tiếp vỡ vụn, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết, cả phòng bao đều yên lặng, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cậu La.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Diệp Vô Phong, cũng không biết Diệp Vô Phong lấy cái gan đó ở đâu mà dám ra tay với Cậu La.
Trần Sinh mới hiểu được lời Diệp Vô Phong mới vừa nói là có ý gì, ngay cả Nguyên Đông Thành người ta còn đánh, cũng không sợ lại đắc tội thêm một Nhà họ La, dù sao ở trước mặt Nhà họ Nguyên, Nhà họ La chỉ là đàn em mà thôi.
Sau khi Trần Sinh hiểu được đã muốn rời khỏi chỗ này, anh ta biết rõ kết quả của Chu Diệp, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng bệnh, vẫn chưa tỉnh lại.
Dường như là bởi vì đứt gãy xương sườn đâm đến phổi, lúc ấy nếu chỉ chậm một chút nữa sẽ không cứu được.
Anh ta biết Diệp Vô Phong dám làm loạn.
Lúc này Cậu La che trán của mình ngã trên mặt đất bò đi bò lại, mặc dù trán là nơi rất cứng rắn, thế nhưng chẳng qua thịt trên người Cậu La là cậu chủ, cũng chưa bị đánh bao giờ, cho nên sau khi bị Diệp Vô Phong đập một cái, trên trán tràn đầy máu tươi.
Lúc này anh ta chỉ cảm thấy mình sắp chết rồi, mặt mũi chảy đầy máu tươi.
Diệp Vô Phong nói với Phong Lệ Na vẫn đang sợ hãi không dám lên tiếng: “Tôi đến đây để cứu cô, nhưng cuối cùng cô vẫn phải tự cứu bản thân, nếu như ngay cả chính cô cũng từ bỏ mạng sống của mình, vậy không còn gì để nói, bây giờ tôi sẽ rời đi ngay lập tức để cô tự sinh tự diệt.”
Anh thật chịu phục với Phong Lệ Na, mà Phong Lệ Na cũng không được tính là bạn của anh, nếu như bạn của anh, anh sẽ quay người rời đi ngay lập tức, anh sẽ không làm loại chuyện này.
Có một số người không đáng cứu.
Cũng chỉ có người tốt bụng như Bạch Nhạn Phi mới giúp đỡ Phong Lệ Na mà thôi.
Phong Lệ Na thấy Diệp Vô Phong chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, cô ta cắn bờ môi của mình, mà lúc một tên đàn ông bên cạnh Phong Lệ Na đứng lên, đến bên cạnh Phong Lệ Na, bắt lấy mái tóc dài của Phong Lệ Na.
Anh ta tươi cười: “Ngay cả Nguyên Đông Thành cũng ngầm cho phép chúng ta có thể làm như vậy, cô cho rằng mình có thể chạy đi sao? Nếu như bây giờ cô rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ nói với Nguyên Đông Thành, đến lúc đó cũng đừng có trách chúng ta không có giúp cô nha.”
Lúc này Trần Sinh chỉ cảm thấy bầu không khí càng ngày càng khủng bố, anh ta muốn rời khỏi nơi này.
Anh ta đứng bên người Diệp Vô Phong, cảm giác được loại sát khí trên người Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong dùng tay bắt lấy một mảnh thủy tinh, lạnh lùng nhìn tên đàn ông: “Tôi bảo cô ta qua đây, anh ngăn cản là có ý gì? Chẳng lẽ cho là anh có thể so sánh với Cậu La trên mặt đất này sao?”
Lý Phi cười ha ha: “Nhóc, tôi không biết anh tới từ đâu, thế nhưng anh nhìn toàn bộ người trong phòng này, có ai không phải tai to mặt lớn ở Liêu Tây chứ? Đám người chúng tôi cũng đủ để ảnh hưởng hướng đi trào lưu của đám trẻ ở Liêu Tây, biết tại sao không? Bởi vì chúng tôi là thế hệ trẻ tuổi tài năng xuất chúng của Liêu Tây, anh dám đụng đến chúng tôi à? Đừng nói đến Liêu Tây, đến cả Hào Thiên Hội Sở này anh cũng không ra được!”
Diệp Vô Phong thở dài một hơi: “Thật sao? Xem ra trào lưu Liêu Tây cũng không có gì đặc biệt lắm.”
Đương nhiên anh biết Lý Phi nói hướng đi trào lưu là cái gì, đó chính là chút giải trí phạm pháp, tỉ như là uống thuốc này.
Nhưng có liên quan gì đến anh sao?
Anh chỉ muốn đưa Phong Lệ Na đi mà thôi, chuyện còn lại cũng không quản nhiều như vậy.
“Cho anh ba giây buông Phong Lệ Na ra, sau ba giây, tay của anh sẽ gãy mất.” Diệp Vô Phong lạnh nhạt nói.
Lý Phi càng thêm ngang ngược, nắm tóc Phong Lệ Na, lôi Phong Lệ Na đến giữa phòng bao.
Trong lòng Diệp Vô Phong mặc niệm ba giây, nhìn thấy Lý Phi chẳng những không thả Phong Lệ Na ra, ngược lại càng thêm ngang ngược, lập tức ném mảnh thủy tinh trong tay qua.
Thật giống như một thanh phi đao, nhanh chóng bắn ra, mảnh thủy tinh chuẩn xác chém đứt cổ tay Lý Phi, gân tay trực tiếp bị chặt đứt.
Động mạch chủ không ngừng tuôn máu tươi, lúc này toàn bộ phụ nữ bên trong phòng đều sợ hãi trốn ở một góc.
Các cô gái này chưa từng thấy qua chuyện này, ở chỗ này, còn chưa gặp qua ai to gan đánh Lý Phi.
Thế nhưng chuyện máu me trước mặt này lại làm cho các cô hiểu rõ, lần này bọn Lý Phi đã chọc nhầm người rồi, rõ ràng người này chính là tên hung ác.