Lần này, cơ thể Diệp Vô Phong đập vào tường, sau đó bắn trở lại, đụng trúng người Phùng Nhị Bưu. Diệp Vô Phong cao 1m8 với Phùng Nhị Bưu cao gần 2m, so ra thế mà nom nhỏ bé đến lạ.
Phùng Nhị Bưu túm cổ áo Diệp Vô Phong, khinh bỉ nói: “Cái dạng này mà cũng đòi làm bảo vệ à? Cút!” Phùng Nhị Bưu vung tay, hất văng Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong quỳ rạp trên đất, mặt mũi nhăn nhúm cũng đủ dọa người, có vẻ một phát vừa rồi bị đụng không nhẹ.
Mặc dù Diệp Vô Phong bị đánh bại, nhưng nói gì thì nói, anh cũng là chồng cô. Nếu không phải ban nãy cô khích tướng anh, thì sao anh lại đi liều mạng với Phùng Nhị Bưu chứ? Cô rõ ràng biết anh không phải đối thủ của Phùng Nhị Bưu, vừa rồi thật sự không nên giễu cợt anh.
“Vô Phong, anh sao rồi?” Lâm Thư Âm chạy đến nâng Diệp Vô Phong dậy, mắt đỏ ngầu, áy náy hỏi.
Diệp Vô Phong ủ rũ đứng lên: “Thư Âm, anh không sao.”
Tử Mạch mặt đầy thất vọng, cũng may cô kịp thời báo cho bạn trai của mình Chu Khải, giờ chắc anh đang trên đường tới.
Lâm Thư Âm khẽ cắn môi, nói với Phùng Nhị Bưu: “Phùng Nhị Bưu, anh đập phá khách sạn, còn đánh người, đúng là không coi luật pháp ra gì!”
Phùng Nhị Bưu ra vẻ ngang ngược hống hách, đắc ý dạt dào đáp lại: “Bà chủ à, thật ngại quá, là cô đắc tội với người không nên đắc tội.”
Lầm Thư Âm tức giận nói: “Tôi không tin mấy người thật sự có thể một tay che trời!”
Phùng Nhị Bưu nhìn nhìn Diệp Vô Phong trên mặt đất, nói: “Bà chủ ơi, cô đoán đúng rồi đấy. Ông chủ của bọn này, chỉ cần vươn một cánh tay ra, là có thể che khuất cả bầu trời thành phố Tam Giang. Muốn đấu với bọn tôi? Đúng là tự tìm đường chết. Tôi hôm nay chính thức cảnh cáo cô, trong vòng 3 ngày, nếu không chuyển nhượng khách sạn lớn Hoàng Triều, thì tự gánh lấy hậu quả!”
“Tụi mày đâu, đi thôi!”
Nhìn thấy Phùng Nhị Bưu hung hăng hống hách dời đi, Lâm Thư Âm tức giận đến cả người phát run.
Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, thằng này quá vênh váo rồi, anh thấy nó đúng là ngứa đòn!”
Tử Mạch ở một bên trợn trắng mắt liếc anh một cái: “Thế sao anh không xử lý nó đi! Đánh cho nó tàn phế vào, xảy ra chuyện gì, chị Lâm sẽ chịu trách nhiệm cho anh!”
Diệp Vô Phong thành thật cười: “Trung Quốc là đất nước có pháp luật quản lý. Trong khách sạn nhiều camera như vậy, nếu trước mặt mọi người đánh nó tàn phế, chẳng phải là gây phiền toái cho Thư Âm sao?”
Lâm Thư Âm nhìn nhìn Diệp Vô Phong, thấy có vẻ anh bị thương không nặng lắm, còn cười nói vui vẻ được, nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi anh giỏi lắm, thật là anh không sao chứ?”
Diệp Vô Phong cười nhạt, nói: “Anh thì có thể làm sao chứ?”
Lâm Thư Âm gật gật đầu: “Em đi hối một chút, để cho mấy người bảo vệ cao cấp bên Long Kiếm kia đến càng sớm càng tốt.”
Diệp Vô Phong lại thần bí cười, nói: “Thư Âm, không cần tìm bảo vệ Long Kiếm gì nữa, thằng Phùng Nhị Bưu này từ sau không dám đến khách sạn chúng ta gây sự nữa đâu.”
Lâm Thư Âm buồn bực nói: “Anh còn chém gió nữa? Vừa nãy bị người ta đánh cho thảm hại thế nào quên rồi à?”
Nhưng Diệp Vô Phong lại nói: “Thư Âm, đừng quá mức tin tưởng vào hai mắt mình. Có đôi khi, cái mình nhìn thấy chưa chắc đã giống sự thật lắm đâu. Bởi vì anh đã chính thức nhận chức đội trưởng đội an ninh ở đây, trọng trách này anh tự biết gánh vác. Đừng nói là mỗi người ở đây, đến từng nhánh cây ngọn cỏ trong khách sạn này, cũng không thể tùy tiện bị bắt nạt. Anh ấy à, làm việc không xem quá trình, chỉ nhìn kết quả. Anh đảm bảo với em, thằng Phùng Nhị Bưu này, từ nay về sau tuyệt đối không đến khách sạn lớn Hoàng Triều quấy phá nữa!”
Lâm Thư Âm sửng sốt: “Có ý gì? Chẳng nhẽ Phùng Nhị Bưu lại thật sự bị mấy câu kia của anh dọa sợ?”
Diệp Vô Phong nhìn cô nháy nháy mắt: “Biết đâu Phùng Nhị Bưu kia lại đụng trúng một thằng thần kinh nào đấy, xong rồi cả đời sau nằm ở trên giường không dậy được.”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng ăn khách sạn lớn Hoàng Triệu, xảy ra một trận hỗn loạn không nhỏ.
Phùng Nhị Bưu đập phá xong, kéo quân đi.
“Anh Bưu, mời lên xe.”
Đàn em mở cửa ô tô, Phùng Nhị Bưu vênh mặt đắc ý nhấc chân định bước lên xe. Ai ngờ, cái chân như nặng nghìn cân, không tài nào nhấc lên nổi: “Con mẹ nó, chuyện quái gì thế này, sao chân tao tê rần vậy?”
“Anh Bưu, anh làm gì thế? Hay vừa rồi đánh nhau đánh chưa đã à? Có cần bọn em quay lại cho thằng bảo vệ kia một trận nữa không?”
Phùng Nhị Bưu lắc lắc đầu, thử cắn răng nhấc chân lần nữa, nào ngờ chân chưa nhấc được đã phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả máu me bắn hết lên người thằng đàn em đang mở cửa trước mặt, sau đó hắn cảm thấy mắt mũi tối sầm, lập tức lăn quay ra đất.
Đàn em mở cửa sợ hết hồn: “Anh Bưu, anh sao thế?”
Lâm Thư Âm bước ra khỏi cửa vừa khéo nhìn thấy, kinh hãi một trận: “Phùng Nhị Bưu phun máu mỏ, bất tỉnh rồi? Anh ta thật sự ngã lăn ra đó! Lẽ nào, Diệp Vô Phong biết dùng yêu thuật?”
Phùng Nhị Bưu bị thương ngã xuống đất, đám đàn em dưới chướng sợ vỡ mật, nhao nhao chạy đến đỡ, hỏi sao lại thế này? Thằng thì gọi cấp cứu 115, thằng thì báo cảnh sát.
Bạn trai của Diệp Tử, Chu Khải, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thuộc đồn công an, hôm nay vừa đúng ca trực. Trước đó anh nhận được điện thoại của Tử Mạch, vốn là đến khách sạn giúp đỡ. Ai mà ngờ, sự tình lại xảy ra biến hóa kịch tính khôn lường, tên côn đồ Phùng Nhị Bưu nổi danh thế giới ngầm ở thành phố Tam Giang này, tự mình hộc máu, bất tỉnh.
Chu Khải tách đám người đang vây quay ra, đi lại nhìn Phùng Nhị Bưu cả người đầy máu, hỏi: “Đây không phải là Phùng Nhị Bưu sao? Sao anh ta lại ngất xỉu”?
Mấy thằng đàn em của Phùng Nhị Bưu cũng không hiểu chuyện gì. Phùng Nhị Bưu ban nãy vẫn đang lành lặn khỏe mạnh, còn đánh cho Diệp Vô Phong đái cả ra quần. Rõ ràng là thắng lợi trở về, ai ngờ đúng lúc ấy lại xảy ra vấn đề, anh Bưu tự dưng hộc máu, lăn đùng ra đấy, hôn mê bất tỉnh.
Phùng Nhị Bưu và Diệp Vô Phong xảy ra xung đột, trước sau đều là hắn ra tay đánh người, tên bảo vệ kia rõ ràng không hề đánh lại. Chắc hẳn không phải là tên bảo vệ kia đánh anh Bưu bị thương. Hay là anh Bưu bị cảm nắng? Đám đàn em thằng nào thằng nấy mặt mũi ủ ê chán nản, không rõ nguyên do từ đâu.
Có một tên nói: “Anh Bưu có bệnh tim bẩm sinh, không phải là bệnh tim tái phát đấy chứ?”. Truyện Quan Trường
Chu Khải nói: “Vậy đừng nhiều lời nữa, mau đưa đến bệnh viện cấp cứu đi.” Đang nói thì xe cứu thương của bệnh viện đến, mọi người ba chân bốn cẳng khiêng Phùng Nhị Bưu lên xe.
Tiễn bước xong anh Bưu thương tích đầy mình, Chu Khải đến tìm Lâm Thư Âm: “Chị Âm, chị không sao chứ?”
Lâm Thư Âm vẫn đang buồn bực, sao Phùng Nhị Bưu lại tự dưng hộc máu?
Đúng là Phùng Nhị Bưu và Diệp Vô Phong có đánh nhau, nhưng Diệp Vô Phong không hề đánh lại một cái nào mà. Đột nhiên, cô nhớ lại lời Diệp Vô Phong nói: “Tao là đội trưởng đội bảo an của khách sạn Hoàng Triều Diệp Vô Phong! Ai dám đến đây gây rối, tao sẽ khiến cho no nửa đời sau sống trong hối hận!”
Chồng mình bá đạo quá đi, tà ác quá đi!
Không rảnh nghĩ nhiều, Lâm Thư Âm nói với Chu Khải: “Chu Khải, cảm ơn cậu đã đến giúp. Vẫn tốt, tôi không sao, không có việc gì.”
Chu Khải cười: “Ài, chị Âm, không sao là tốt rồi.”
Sau khi Chu Khải đi, Lâm Thư Âm bảo Tử Mạch đi thu dọn phòng ăn một chút, còn mình thì đưa Diệp Vô Phong vào văn phòng.
Cô đánh giá Diệp Vô Phong từ trên xuống dưới: “Vô Phong! Phùng Nhị Bưu là anh đánh sao?”
Diệp Vô Phong gãi gãi đầu: “Có phải anh đánh hay không nhỉ?”
Lâm Thư Âm nhíu mày: “Rõ ràng em không thấy anh ra tay. Mặc kệ có phải anh đánh hay không, lần này chúng ta chọc phải cái nhọt lớn rồi. Phùng Nhị Bưu bối cảnh phức tạp, hôm nay anh ta bị đánh thành như vậy, nhất định sẽ tìm đủ cách trả thù chúng ta. Không được, em phải gọi điện thoại, hối bên bảo vệ Long Kiếm nhanh nhanh chạy qua đây mới được.”