Trong suốt buổi tiệc, Mộ Dung Hào Giang đều ngồi khom người xuống, ngay cả Vua chuột cũng chưa từng thấy Mộ Dung Hào Giang khúm núm như vậy bao giờ.
Vì vậy, Vua chuột càng tỏ ra vẻ thấp hèn, cả hai người đều cố gắng hết sức làm tròn bổn phận người hầu của mình.
Mãi tới tận lúc Diệp Vô Phong rời đi, trái tim của hai người Mộ Dung Hào Giang vẫn đập rất nhanh, chưa trở lại bình thường được.
Vừa rồi bọn họ thấy rất rõ ràng, sau khi chứng kiến Mộ Dung Hào Giang giết người bằng phương thức vô cùng tàn bạo, Diệp Vô Phong vẫn không hề cảm thấy một chút khó chịu nào khi ăn, sắc mặt vẫn như bình thường, chuyện trò vui vẻ, cực kỳ thong thả.
Nhất định là cái khí chất này được tôi luyện ra từ ngàn vạn mạng người!
Làm thế nào mà một Diệp Vô Phong trẻ tuổi như vậy lại có thể có kinh nghiệm dày dặn như vậy? Mộ Dung Hào Giang không thể nào hiểu nổi.
Ông ta thậm chí còn có một ý tưởng không thực tế: Diệp Vô Phong ưu tú như vậy, nếu anh ta là con cháu của dòng họ Mộ Dung thì tốt biết bao!
“Anh Diệp, anh không sợ lão già Mộ Dung Hào Giang hạ độc sao?” Tiêu Ngưu Nhi nghi hoặc.
Diệp Vô Phong cười nói: “Mộ Dung Hào Giang không phải kẻ ngốc, ông ta sẽ không dám hạ độc. Nếu không, dòng họ Mộ Dung sẽ càng diệt vong nhanh hơn.”
“Ồ.” Tiêu Ngưu Nhi ra vẻ đã hiểu: “Nhưng mà, anh Diệp, nếu anh trúng độc, còn ai có thể tiêu diệt được dòng họ Mộ Dung nữa?”
Diệp Vô Phong chỉ lên trên: “Sức mạnh của một quốc gia là không thể cưỡng lại.”
Khi Tiêu Ngưu Nhi lái xe đến trụ sở của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong bỗng ngửa mặt lên bầu trời đêm, cười: “Đội trưởng Quách chiếu cố tôi thực sự rất tốt.”
“Quách Vạn Phúc? Anh ta lại phái người theo dõi anh sao?” Tiêu Ngưu Nhi tức giận: “Bọn chúng đâu? Để tôi đánh đuổi bọn chúng!”
“Không cần. Sự giám sát của họ chỉ là một trong những cách thức tự vệ của chúng ta mà thôi.” Diệp Vô Phong ung dung nói.
Tiêu Ngưu Nhi nhìn Diệp Vô Phong với vẻ sùng bái: “Chà, không hổ là người mà chị mình kính nể, có vẻ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh ấy! Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là Gia Cát Lượng tái sinh.”
Dừng xe xong, Tiêu Ngưu Nhi vừa đi theo Diệp Vô Phong vào tới sảnh tầng một của công ty, anh liền nhìn thấy Tiêu Sắc đang phấn khích đi về phía mình.
“Chị, chị…” Tiêu Ngưu Nhi muốn nói gì đó.
Tiêu Sắc không nhìn cậu ta lấy một cái, mà chỉ nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi anh trực tiếp. Anh có thời gian không?”
“Ồ, đương nhiên là có thời gian. Mà này, Lâm Thư Âm tan làm chưa?” Diệp Vô Phong cười.
“Tổng giám đốc Lâm vẫn đang ở trên công trường. Tôi sợ tối nay cô ấy sẽ qua đêm trên công trường luôn.” Tiêu Sắc thở dài: “Con người của tổng giám đốc Lâm đúng là liều mạng với công việc.”
Tiêu Ngưu Nhi biết mình không thích hợp ở đây làm bóng đèn, vì vậy cậu ta bèn lặng lẽ chuồn đi.
Tiêu Sắc đi đằng trước, dẫn Diệp Vô Phong vào phòng ngủ của cô.
“Anh Diệp, mời vào.” Hai má Tiêu Sắc đỏ bừng, lộ ra vẻ quyến rũ.
Chân phải Diệp Vô Phong vừa bước vào lại lập tức rụt lại, ngượng ngùng nói: “Ừm, tuy là chị đại, nhưng dù sao vẫn là phòng riêng của mỹ nữ. Phòng ốc sạch sẽ, lại thơm tho như vậy, chân tôi dính bùn đất nên không dám tuỳ tiện bước vào.”
Tiêu Sắc vốn dĩ được khen ngợi thì đang mở cờ trong bụng, nghe được nửa câu sau của anh, không kìm được mà vươn tay nắm lấy cánh tay anh, trách cứ: “Ôi, anh Diệp đúng là biết cách trêu chọc người ta. Anh mau vào đi. Nếu cứ chần chờ, để cho nhiều nhân viên nhìn thấy thì không tốt đâu.”
Nói xong, cô ta kéo Diệp Vô Phong vào phòng ngủ rồi đóng cửa rầm một cái.
Diệp Vô Phong nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi tay cô ta, ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước bàn trà nhỏ trong phòng ngủ. Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Sắc lóe lên, cô ta thản nhiên đi tới trước bàn trà nhỏ, cầm ấm trà lên rồi rót một tách cho Diệp Vô Phong: “Tôi vừa mới pha. Nhiệt độ vừa chuẩn. Nào, uống đi.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay định cầm tách trà đưa cho Diệp Vô Phong, đúng lúc Diệp Vô Phong cũng vươn tay ra cầm tách trà. Tiêu Sắc liền nắm lấy tay Diệp Vô Phong, cùng nhau cầm chén trà lên.
Tim Tiêu Sắc đập loạn xạ, cô ta vô cùng căng thẳng!
Nhưng cô ta không buông tay Diệp Vô Phong ra mà là ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của Diệp Vô Phong.
Đương nhiên, Diệp Vô Phong biết cô ta đang nghĩ gì, anh nhanh chóng rút tay về, nói với vẻ mất tự nhiên: “Tiêu Sắc, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tiêu Sắc thu tay lại, cụp mắt xuống, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó chậm rãi nói: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã báo thù cho nhà họ Tiêu của tôi và giết ba người con trai của Mộ Dung Hào Giang!”
Dứt lời, Tiêu Sắc cúi người thật sâu với Diệp Vô Phong: “Tuy nhiên, tình hình ở Hoa Hải đã dần ổn định. Anh yêu cầu tôi tiếp quản toàn bộ địa bàn của gia tộc Mộ Dung, hiện đã đổi tên thành tập đoàn Hoa Cường. Sau đó thì sao? Anh sẽ cùng Lâm Thư Âm ở lại Hoa Hải sao? Anh sẽ rời khỏi Hoa Hải phải không?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta dâng lên nước mắt óng ánh: “Anh yên tâm vứt bỏ chúng tôi ở Hoa Hải sao?”
“Không, Thư Âm sẽ không ở lại Hoa Hải. Mà Hoa Hải chẳng phải là quê hương của cô sao? Là chị đại của Hồng bang, tương lai có thể hô mưa gọi gió ở Hoa Hải, trở thành người hùng một phương không tốt sao?” Diệp Vô Phong uống hết trà rồi đặt tách xuống.
Tiêu Sắc liền giúp anh rót trà: “Đúng! Anh Diệp, điều anh nói đều là cuộc sống tươi đẹp nhất trong mắt người thường. Nhưng, anh đã từng nghĩ đến chưa? Cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì Tiêu Sắc cũng chỉ là phụ nữ! Tôi cũng có tâm lý ỷ lại rất mạnh. Từ khi anh xuất hiện trong cuộc đời tôi, anh đã trở thành người tôi muốn ỷ lại và anh thực sự đã không để tôi thất vọng. “
Hai tay cô ta cầm tách trà, tiến lên một bước, tư thế vô cùng cung kính dâng tách trà lên quá đỉnh đầu: “Anh Diệp, mời anh uống trà.”
“À… Đừng khách sáo như vậy.” Diệp Vô Phong vội vàng nhận lấy tách trà, hai ngón tay chạm vào nhau, Tiêu Sắc như bị điện giật, cả người cứng đờ.
Diệp Vô Phong vội vàng đưa tách trà lên môi để che lấp đi sự ngượng ngùng giữa hai người.
Tiêu Sắc đột nhiên nói: “Tôi biết anh chuẩn bị rời đi, em thật sự không muốn anh đi! Anh Diệp, anh có thể cho phép tôi ôm anh một cái được không?”
“Ừm, cái này…” Diệp Vô Phong do dự một chút, Tiêu Sắc mạnh mẽ tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy cái eo rắn chắc của Diệp Vô Phong. Thân thể mềm mại thơm tho dán chặt vào anh, dường như sợ Diệp Vô Phong sẽ bỏ chạy.
Diệp Vô Phong biết rằng Tiêu Sắc yêu anh, nhưng anh đã có Lâm Thư Âm. Mối quan hệ lén lút với Bạch Tinh Đồng đã khiến anh cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thư Âm. Cho nên, mặc dù bị Tiêu Sắc ôm rất chặt nhưng hai tay anh không hề ôm lại mà chỉ buông thõng.
“Tôi thật sự khiến anh chán ghét đến vậy sao?” Tiêu Sắc khóc như mưa, xinh đẹp mà đáng thương: “Thậm chí chỉ một cái thôi anh cũng không muốn ôm tôi sao?”
“À.” Đương nhiên, Diệp Vô Phong không thể coi là ghét bỏ Tiêu Sắc. Đối mặt với một Tiêu Sắc nhiệt tình và chủ động như vậy, Diệp Vô Phong thực sự không đành lòng tổn thương cô ta. Vì vậy, anh khẽ ôm bả vai cô ta một cái tượng trưng.
“Hôn tôi được không? Để cho tôi có một kỷ niệm đẹp nhất mà lưu giữ lại.” Tiêu Sắc ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, kiễng chân, đưa đôi môi thơm ngát lên.
Một cảm giác quyến luyến khó nói thành lời.
Diệp Vô Phong cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng cổ họng đã khô khốc, không nhịn được mà cúi đầu xuống…