Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Thâm Lâm hít một hơi thật sâu: “Không chỉ Tứ Đại Thiên Vương, mà ngay cả người của Phong Mãn Lâu cũng đến, Du Kinh Hồng, bây giờ cô nói sẽ giải quyết chuyện của Nhà họ Nguyên một cách hòa bình, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Du Kinh Hồng không ngờ Diệp Vô Phong còn gọi cho Phong Mãn Lâu đến đây, cô ta chỉ biết rằng Phong Mãn Lâu ở đó để bảo vệ Lâm Thư Âm, nhưng lại không biết Phong Mãn Lâu sẽ tham gia vào kế hoạch đối phó với nhà họ Nguyên.

Chỉ là hiện tại cô ta không có gì để giải thích, chỉ có thể nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong nói với Lộc Thâm Lâm: “Thật ra, những người của Phong Mãn Lâu này là do tôi thuê để bảo vệ vợ tôi. Tuy rằng tôi có chút thực lực, nhưng vợ tôi chỉ là một người bình thường, nếu không cường giả ở bên cạnh bảo vệ, nhà họ Nguyên sẽ dễ dàng nắm bắt cơ hội.”

Lộc Thâm Lâm chỉ khinh thường nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong thật sự không ngờ tên này lại khó hầu hạ như vậy, anh cũng không giải thích nhiều mà nhìn Du Kinh Hồng: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi nghĩ bên Hồng Á Phương chắc là đã biết được tình hình đại khái ở sân nhà họ Nguyên rồi nhỉ.”

Du Kinh Hồng nói: “Mặc dù có thể biết tình hình đại khái, nhưng vẫn còn rất nhiều trạm gác ngầm mà chúng ta không thể phát hiện bằng vệ tinh, cho nên mức độ nguy hiểm bên trong tương đối lớn, không giống như lần trước chúng ta có thể phát hiện các trạm gác ngầm và tránh được chúng.”

Diệp Vô Phong nhướng mày, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng rơi vào người Đường Trảm, nếu chỉ có một mình anh, thật sự là không thể làm gì được, dù sao anh cũng chỉ có một người, không có cách nào đối phó với toàn bộ thành viên Kiếm Lẫm, nhưng có đoàn đội của Đường Trảm thì có lẽ sẽ có cơ hội.

Và với đội của Du Kinh Hồng và Phong Mãn Lâu, họ hoàn toàn có thể tấn công nhà họ Nguyên, ít nhất là trong lòng Diệp Vô Phong có tự tin.

Chỉ tên Lộc Thâm Lâm này lại rất phiền phức, ít nhất anh không cảm thấy Lộc Thâm Lâm đứng về phía mình, cho nên anh phải cân nhắc có nên đưa Lộc Thâm Lâm vào trong hay không.

Đường Trảm lúc này mới nói: “Thực ra, hiện tại một số thành viên của Kiếm Lẫm đã đến công trường của chúng ta, còn có một nhóm ở công viên nơi anh sống. Thực tế thì có bao nhiêu thành viên Kiếm Lẫm ở nhà họ Nguyên, chúng ta hoàn toàn không biết, nhưng có lẽ là không nhiều.”

Diệp Vô Phong nhìn Đường Trảm: “Có tự tin không?”

Đường Trảm cười nói: “Lão đại, có khi nào anh thấy em mất tự tin không? Chỉ là một nhà họ Nguyên thôi mà. Còn đơn giản hơn nhiều so với những nhiệm vụ  mà em chấp hành lắm.”

Lộc Thâm Lâm lãnh đạm nói: “Đây là cách giải quyết hòa bình của các người sao? Sao tôi thấy giống như đang giương cung bạt kiếm thế?”

Đường Trảm không chịu nổi tên Lộc Thâm Lâm này nữa, anh ta tức giận nói: “Tôi nói này, anh có đầu óc không thế?”

Lộc Thâm Lâm sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó tức giận chỉ vào Đường Trảm: “Cậu có ý gì?”

“Tôi nói anh có đầu óc không? Không nhìn thấy thế cục rõ ràng như vậy sao? Hiện tại có thể giải quyết ôn hòa sao? Nguyên Chẩn đã làm những việc quá đáng với chị dâu tôi để uy hiếp lão đại của tôi, lão đại tôi còn hiền chán, nếu là tôi thì đã sớm đến nhà họ Nguyên hỏi tội rồi.”

Đường Trảm rất khó chịu nhìn Lộc Thâm Lâm.

Lộc Thâm Lâm hít sâu một hơi, tức giận nói: “Cậu nói cái gì, cậu còn dám dùng giọng điệu đó sao? Cậu có biết tôi là ai không? Cậu chỉ là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long môn, có thể chống lại cả Hoa Hạ sao? Cậu có tin chỉ cần tôi nói một câu là cậu không thể ra khỏi Hoa Hạ không?”

Đường Trảm cười ha hả nói: “Ai không tin chứ, dáng vẻ giống như Thiên Vương lão tử của anh, giống như tất cả mọi người đều phải xoay quanh anh, ai cũng phải nghe theo ý kiến của anh, tôi thấy anh rõ ràng là đứng về phía nhà họ Nguyên, anh là người của nhà họ Nguyên đúng không?”

Lộc Thâm Lâm rất phẫn nộ, lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Cục Thanh tra Quốc gia.

Diệp Vô Phong vội vàng nói: “Lộc Thâm Lâm, tôi nghĩ không cần báo cáo mấy loại chuyện này với Cục Thanh tra Quốc gia đâu nhỉ?”

Lộc Thâm Lâm lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đang báo cáo tình hình ở đây với Cục Thanh tra Quốc gia thôi, mọi chuyện còn lại do lãnh đạo Cục Thanh tra Quốc gia đánh giá, tôi chỉ đang thi hành nhiệm vụ của bản thân, sao vậy? Chẳng lẽ chuyện này cũng không thể sao?”

Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Anh báo cáo như vậy chẳng phải làm muốn Cục Thanh tra Quốc gia ra tay với Đường Trảm sao? Chỉ là cãi nhau thôi mà, cần gì phải như thế chứ?”

Lộc Thâm Lâm không thèm để ý đến Diệp Vô Phong, bấm số điện thoại rồi gọi.

Diệp Vô Phong thấy Lộc Thâm Lâm thế này, hít sâu một hơi, vung con dao găm trong tay lên chém đôi chiếc điện thoại.

Lộc Thâm Lâm sợ hãi lùi lại vài bước nhìn Diệp Vô Phong với vẻ mặt kinh hoảng, anh ta không ngờ Diệp Vô Phong lại dám động thủ, nhưng anh ta biết Diệp Vô Phong khác với Đường Trảm, có lẽ Đường Trảm chỉ tạm thời ở Hoa Hạ, nhưng Diệp Vô Phong lại muốn định cư ở Hoa Hạ, nếu đắc tội Cục Thanh tra Quốc gia, đương nhiên sẽ không có trái ngon để ăn.

Nhưng dù vậy, Diệp Vô Phong vẫn ra tay với anh ta.

Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Lộc Thâm Lâm: “Đại chiến sắp diễn ra, hành vi anh đang làm nhiễu loạn lòng quân đấy. Nếu đặt ở thời cổ đại, anh đã lập tức bị xử trảm rồi.”

Tuy rằng giọng điệu tương đối lãnh đạm, nhưng ý tứ của lời nói khiến cho Lộc Thâm Lâm kinh hãi lùi lại.

Ý là muốn giết người ư?

Lộc Thâm Lâm biết thực lực của Diệp Vô Phong, nếu Diệp Vô Phong muốn giết anh ta, không ai có thể cứu anh ta, ngay cả Du Kinh Hồng cũng không làm gì được, cho nên trong lòng anh ta có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến mình là người của Cục Thanh tra Quốc gia, nếu Diệp Vô Phong giết anh ta, thì kết quả cuối cùng là Cục Thanh tra Quốc gia sẽ bắt giữ Diệp Vô Phong.

Vì vậy anh ta nhanh chóng nói: “Diệp Vô Phong, đừng quá tự phụ, tôi là người của Cục Thanh tra Quốc gia. Nếu anh dám làm gì tôi, Cục Thanh tra Quốc gia nhất định sẽ không buông tha cho anh.”

Tại thời điểm này, anh ta đã tỏ ra nghiêm khắc và dè dặt.

Diệp Vô Phong chỉ cười nhẹ: “Tôi chỉ nói nếu đặt ở thời cổ đại thôi, bây giờ là xã hội hiện đại, chúng ta đều ở thời đại rất hòa bình, đương nhiên sẽ không có chuyện chém đầu, cho nên anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu.”

Sau khi nghe Diệp Vô Phong nói, sắc mặt Lộc Thâm Lâm trở lại như trước, nhưng Diệp Vô Phong lại lên tiếng: “Nhưng nếu tôi muốn giết anh, người của Cục Thanh tra Quốc gia không nhất định có thể làm gì được tôi, cùng lắm là tôi đưa vợ rời khỏi nơi này là được, sau khi trở lại Long Môn, các người có thể làm gì tôi chứ?”

Biểu cảm của Lộc Thâm Lâm vừa mới khôi phục đã đông cứng lại.

Sau đó Diệp Vô Phong nhìn Đường Trảm: “Được rồi, tôi cần một kế hoạch đảm bảo sau khi vào nhà họ Nhà họ Nguyên, chúng ta sẽ không bị tập kích.”

Đường Trảm ngoắc ngoắc ngón tay: “Chuyện này cứ giao cho em, anh ở bên cạnh với chị dâu đi.”

Diệp Vô Phong đỡ Lâm Thư Âm đến bên cạnh, Lục Bách bước tới, rất nghiêm túc nói: “Anh Diệp, tôi thật sự xin lỗi, không ngờ sự xuất hiện của chúng tôi lại khiến anh gặp rắc rối.”

Diệp Vô Phong lắc đầu nói: “Không sao, công ty Hoa Cường và Phong Mãn Lâu sau này sẽ hợp tác lâu dài, dù sao bọn họ cũng sẽ biết thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK