Nếu có thể gọi tới thì đã là thành viên của Hồng Thuẫn bọn họ rồi.
Bây giờ Du Kinh Hồng hơi khó hiểu, sau khi cuộc gọi được kết nối thì đối phương không hề nói gì cả, nhưng bối cảnh lại hơi ầm ĩ.
“Tôi là đội trưởng Chu Bách Hoa của cục cảnh sát Liêu Tây.” Chu Bách Hoa dựa theo lời của Diệp Vô Phong nói.
Du Kinh Hồng nhất thời hiểu rõ: “Là Diệp Vô Phong bảo anh gọi tới đây à?”
Chí ít Chu Bách Hoa có thể xác định một điều, người ở đầu dây bên kia có quen biết với Diệp Vô Phong, điều này chứng tỏ Diệp Vô Phong không hề lừa gạt anh ta.
Nhưng anh ta vẫn không tin rằng sau khi gọi cuộc gọi này thì anh ta sẽ buông tha cho Diệp Vô Phong, đây đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Quả thật Diệp Vô Phong có phạm tội, còn đánh người khác đến tàn phế, cho nên chuyện này khá là nghiêm trọng.
Chu Bách Hoa sẽ không thiên vị bất kỳ ai, cho dù Lý Thích là em họ của anh ta.
“Đúng vậy, bây giờ Diệp Vô Phong đang bị bắt vì tội cố ý gây thương tích, nếu cô muốn mời luật sư…”
“Anh hãy thả anh ấy ra đi.” Du Kinh Hồng chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Chu Bách Hoa hơi sửng sốt hỏi: “Cô nói gì cơ?”
“Tôi bảo anh hãy thả người của tôi ra, nơi này là phân bộ ba tỉnh cục Hồng Thuẫn, biệt hiệu là Tuyết Linh Hồ, nơi có mệnh lệnh cao nhất trong ba tỉnh, nên anh hãy thả Diệp Vô Phong ra, anh ấy là thành viên của Hồng Thuẫn chúng tôi.” Du Kinh Hồng cực kỳ bá đạo nói.
Nhưng Chu Bách Hoa lại cảm thấy Du Kinh Hồng hơi bị bệnh thần kinh, nói gì mà mình là cục Hồng Thuẫn, cục Hồng Thuẫn có thể tiếp xúc một cách dễ dàng như vậy ư?
Đó chính là anh hùng ẩn nấp trong bóng tối đấy.
Bình thường sẽ không bao giờ gặp được, cho dù có chuyện vô cùng hệ trọng xảy ra, cũng rất khó phát hiện ra Hồng Thuẫn xuất hiện, nhưng Hồng Thuẫn thật sự đang chấp hành nhiệm vụ cho toàn bộ Trung Hoa, hơn nữa còn cực kỳ bận rộn.
Do đó Chu Bách Hoa không cảm thấy mình sẽ có may mắn gặp được thành viên của Hồng Thuẫn.
Anh ta hơi bất đắc dĩ nhìn Diệp Vô Phong: “Tôi nói này nếu anh muốn lừa thì cũng nên lừa chuyện gì dễ nghe một tý để người khác còn tin. Cục Hồng Thuẫn ư? Không ngờ cô ta lại nói anh là người của cục Hồng Thuẫn, sao anh không nói là bảo vệ trong bộ luôn đi?”
Diệp Vô Phong thấy anh ta cười rất vui vẻ, nên không đành lòng quấy rầy anh ta.
Chẳng qua là vì anh tin rằng Du Kinh Hồng sẽ có cách xử trí, cho dù cô ta không cần phải đích thân ra tay.
“Thật ra người anh em à, anh xong đời rồi, anh đã đắc tội với người phụ nữ không nên đắc tội nhất, cũng may bây giờ cô ấy không có ở đây, bằng không anh đã sớm bỏ mạng rồi.” Diệp Vô Phong nói lời khó hiểu với Chu Bách Hoa.
Tại sao anh ta lại cho rằng Du Kinh Hồng không phải là người của cục Hồng Thuẫn?
Rõ ràng số điện thoại mà anh đưa kỳ lạ như thế, giống y như một dãy mật mã.
Bạch Nhạn Phi thấy Chu Bách Hoa cười vui vẻ như thế thì cũng chỉ bất đắc dĩ, người này đúng là tai vạ đến nơi rồi vẫn không hay biết gì.
Xem ra tiền đồ thật đáng lo ngại mà!
Sau khi xe đến cục cảnh sát, Chu Bách Hoa lại nói với Diệp Vô Phong: “Anh hãy nhớ cho kỹ, bây giờ anh đang nợ tôi một trận đòn, lúc nãy ở trên xe anh đã nói nếu tôi không thả anh ra, thì cho dù tôi đánh anh một trận anh cũng không hé nửa lời.”
Diệp Vô Phong gật đầu đáp: “Đúng vậy, nhưng bây giờ trò chơi vẫn chưa kết thúc mà anh đã nhanh chóng cho rằng mình sẽ chiến thắng ư?”
Chu Bách Hoa giang hai tay ra nói: “Chẳng phải đây chuyện rất hiển nhiên hay sao? Bây giờ chỉ cần nhốt anh vào đây thì mấy chuyện còn lại đều do tôi quyết định cả.”
Sau khi bước xuống xe, bốn năm cảnh sát dẫn Diệp Vô Phong đi vào bên trong, nhưng A Mịch vừa nhìn thấy thì nhất thời cả kinh, rồi vội vàng chạy tới.
“Đội trưởng, anh đang làm gì đấy? Đây chính là ân nhân cứu mạng của tôi.” A Mịch vô cùng ngạc nhiên nhìn Chu Bách Hoa.
Chu Bách Hoa gật đầu nói: “Anh ta là ân nhân cứu mạng của cô à? Vậy thì thật trùng hợp, nhưng tội danh ẩu đả giữa hai người bọn họ đã được thành lập, hơn nữa còn đánh người đến tàn phế, nên tình tiết này càng nghiêm trọng hơn.”
“Anh nói thật chứ? Anh ấy đã đánh ai thế?” A Mịch hơi khó hiểu hỏi.
“Anh ta đã đánh bảo vệ công ty Chính Hòa, khiến người đó bị gãy hai chiếc xương sườn, bây giờ đã được đưa tới bệnh viện, nhưng người này thì được tôi dẫn về cục.”
A Mịch vô cùng khó hiểu, tại sao Diệp Vô Phong lại xuất hiện trước mặt cô ta với vở kịch này, hơn nữa còn lấy thân phận một người bình thường.
“Nhưng anh ấy làm như vậy nhất định là có nỗi khổ riêng của mình.” A Mịch gấp gáp giải thích.
Cô ta không muốn Diệp Vô Phong thật sự bị nhốt lại.
Chu Bách Hoa nghiêm túc nói: “Cô đừng đứng đây nói nhảm nữa, tôi nói cho cô biết, chuyện này nhất định phải xử trí nghiêm khắc, gần đây cấp trên đã hạ lệnh bắt buộc phải nghiêm trị mấy chuyển ẩu đả sinh sự này.”
A Mịch nghe xong đành phải bĩu môi, nhìn Diệp Vô Phong bị nhốt trong nhà lao, trên thực tế nhà lao này nằm ở tầng một, do một ít thanh thép hàn gắn lại với nhau.
Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi bị nhốt riêng với nhau, nhưng cũng chỉ cách một hàng rào sắt mà thôi.
A Mịch đi tới trước mặt Diệp Vô Phong, hơi ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc các anh đang làm gì thế, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Diệp Vô Phong khẽ cười đáp: “Chuyện này còn không phải là vì tìm chứng cứ cho cô à? Chẳng phải cô luôn cần đến chứng cứ hay sao? Do đó tôi đã đi tìm thử, nhưng tạm thời chưa có manh mối gì.”
A Mịch hơi cảm động nhìn Diệp Vô Phong, cô ta không ngờ Diệp Vô Phong lại nói được làm được, hôm qua cô ta đã đi bảo vệ Phong Tử Nghĩa, hôm nay Diệp Vô Phong liền đi tìm tư liệu cần thiết của công ty Chính Hòa giúp cô ta.
Thật sự khiến người khác quá đỗi cảm động.
A Mịch vội nói: “Tôi đâu có nói gấp gáp như vậy, nếu anh không chắc chắn thì cứ từ từ mà làm, cho dù không tìm thấy cũng chẳng sao cả.”
A Mịch không muốn Diệp Vô Phong bị liên lụy vào, bởi vì vụ án này khiến cô ta thật sự không phục cho lắm, hơn nữa nó cũng dính dáng đến rất nhiều người.
Do đó cô ta mãi không chịu từ bỏ, bởi vì trong chuyện này có lý do khiến cô ta không thể lãng quên.
Diệp Vô Phong cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi đã nói thì phải làm cho bằng được, nếu tôi đã đồng ý đi tìm chứng cứ giúp cô thì tôi phải mau chóng tìm kiếm, coi như có lời giải thích với cô.”
“Nhưng bây giờ anh đã bị nhốt lại, đến lúc có phán quyết thì anh sẽ tiêu đời, phải ở trong tù tới mấy năm lận.” A Mịch vô cùng lo lắng về điều này.
Nhưng Diệp Vô Phong lại mỉm cười nói: “Cô cứ yên tâm, lát nữa bọn họ sẽ tới đây thả tôi ra thôi, nói không chừng cục trưởng của các cô cũng sẽ tới đây.”
A Mịch hơi tò mò nhìn Diệp Vô Phong, cô ta biết Diệp Vô Phong không hề nói khoác.
Nhưng cục trưởng của bọn họ sẽ tới đây vì lý do gì?
Chu Bách Hoa đang kéo một chiếc ghế ngồi ở cửa, anh ta đang suy nghĩ về vụ án tiếp theo của mình, nhưng anh ta nhanh chóng nhìn thấy một người đang vội vã đi qua bên này.
Anh ta hơi nghi ngờ, nhưng nhanh chóng đứng dậy ngay, rồi làm động tác chào: “Cục trưởng! Sao anh lại chạy về vậy?”
Hóa ra người đi tới là cục trưởng của bọn họ – Đỗ Miên Tân.
Chu Bách Hoa biết cục trưởng đã đi tới chính sảnh họp rồi, lẽ ra không quay về nhanh như vậy mới đúng, tại sao lại đột ngột chạy về giữa chừng vậy?
Đỗ Miên Tân căng thẳng hỏi: “Có phải cậu đã bắt một người tên là Diệp Vô Phong đúng không?”
Chu Bách Hoa gật đầu.
Trên mặt Đỗ Miên Tân hiện lên vẻ giận dữ: “Cậu lo nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì hả? Cậu không có đủ vụ án đúng không? Hay là do gần đây cậu ăn no rửng mỡ thế hả?”