Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Phong Tử Nghĩa hiểu rằng nhà họ Nguyên đang là xu hướng chung hiện nay, việc nhà họ Nguyên muốn động vào xí nghiệp Thượng Đạt hay động vào một nhà bọn họ là chuyện rất đơn giản.

Ông ta vẫn luôn tuân theo nguyên tắc không tiếp xúc với những người này, cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với nhà họ Nguyên, chẳng qua thế lực của nhà họ Nguyên rất lớn, đã bắt đầu vô pháp vô thiên từ hai mươi ba mươi năm trước rồi.

Lúc trước có người phía trên xuống và nói muốn điều tra một số vụ việc, kết quả là bị người ta phóng hỏa đốt khách sạn và những người ở trên đã bị thiêu chết.

Vụ việc này đã gây chấn động khắp Trung Quốc lúc bấy giờ.

Nhưng cuối cùng nhà họ Nguyên cũng chỉ tìm được vài kẻ chết thay để đè ép chuyện này xuống.

Lúc đó Phong Tử Nghĩa biết rằng thời kỳ của nhà họ Nguyên sắp kết thúc, những người bên trên tuyệt đối không thể cho phép một gia tộc như vậy tồn tại ở Trung Quốc.

Hơn nữa, chỉ cần nhà họ Nguyên ở Liêu Tây, những người bình thường ở Liêu Tây kia sẽ không thể xuất đầu lộ diện để vươn lên.

Nếu muốn như thế thì phải bám vào nhà họ Nguyên.

Phong Tử Nghĩa bất lực thở dài: “Tuy rằng tôi tin các cậu, nhưng hiện tại nhà họ Nguyên vẫn là bên có thế lực nhất, nếu chúng ta cứ tiếp tục ở Liêu Tây, sẽ không lâu đâu, chỉ cần đêm nay, bọn họ sẽ đem người đến đây gây phiền phức với chúng ta thôi.”

Diệp Vô Phong lấy điện thoại ra: “Tôi biết, cho nên tôi sẽ tìm người trợ giúp tới đây. Chỉ cần có người này thì hẳn là không có vấn đề gì nữa.”

Phong Tử Nghĩa nhìn Diệp Vô Phong có chút nghi hoặc.

Ở Liêu Tây, còn ai dám ngăn cản hành động của nhà Nguyên chứ?

Mười phút sau, A Mịch xuất hiện trước mặt Diệp Vô Phong, Phong Tử Nghĩa kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong: “Chủ tịch Diệp, cậu đang đùa sao?”

Đây không phải là một người phụ nữ bình thường sao?

Diệp Vô Phong cho rằng đêm nay người phụ nữ không giống nhân vật lớn này có thể đuổi những người kia về sao?

Dựa vào cái gì chứ?

Diệp Vô Phong vỗ vỗ vai A Mịch: “Yên tâm đi, cô ấy là cảnh sát. Đám côn đồ đó rất sợ cảnh sát. Nếu chúng dám động thủ, tôi sẽ khiến chúng không chịu nổi.”

Phong Tử Nghĩa vẫn không biết rốt cuộc Diệp Vô Phong giấu thuốc gì trong hồ lô, cho dù A Mịch có là cảnh sát thì cũng không có cách nào ép bọn côn đồ đó rút lui được.

Người nhà họ Nguyên sẽ sợ cảnh sát sao?

Tất nhiên là không sợ.

A Mịch tò mò nhìn Diệp Vô Phong: “Anh bảo tôi tới đây là muốn làm gì?”

“Tôi muốn cô giúp tôi một việc, không phải cô là cảnh sát sao? Tối nay có người muốn ra tay với chủ tịch Phong của xí nghiệp Thượng Đạt, tôi muốn cô hỗ trợ bảo vệ.” Diệp Vô Phong mỉm cười.

A Mịch trợn to hai mắt: “Hiện tại tôi là đặc vụ ngầm đấy, anh cũng biết thân phận của tôi không thể bị bại lộ mà!” . Google ngay 𝒕𝗿ang [ T 𝗿 𝖴 𝒎 T 𝗿 u y ệ n.𝘝n ]

Diệp Vô Phong nói: “Đêm nay cô giúp tôi, tôi có thể giúp cô tìm chứng cứ cho vụ án mà cô muốn điều tra.”

Sau một hồi suy nghĩ, A Mịch đồng ý: “Được rồi, thành giao.”

Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Là người nhà họ Nguyên muốn ra tay. Cô có sợ đắc tội nhà họ Nguyên không?”

A Mịch mạnh mẽ xua tay: “Nhà họ Nguyên cái gì chứ, nghề nghiệp của tôi là cảnh sát, ai phạm tội thì phải bị bắt, còn nhà họ Nguyên thì làm sao chứ? Chẳng lẽ có thể ăn thịt tôi sao?”

Diệp Vô Phong giơ ngón tay cái lên.

Chắc chắn chỉ có những người không biết sợ là gì mới dám làm cái kiểu bất chấp cái chết này.

Nếu là người khác, ước chừng chuyện này sẽ được giải quyết theo đường vòng, thay vì định va chạm trực diện với nhà họ Nguyên như A Mịch.

Phong Tử Nghĩa biết hiện tại mình không có cách nào thuyết phục được con gái nên chỉ có thể thở dài, ngồi xuống, bắt đầu pha trà cho mọi người.

Nếu đã không đi thì đương nhiên họ sẽ không cần vội vàng nữa.

Phục vụ trà cho mọi người trước, Phong Tử Nghĩa nói: “Ước chừng đến nửa đêm bên kia sẽ tấn công chúng ta, nhưng chúng ta không biết ai sẽ dẫn đầu ra tay.”

Diệp Vô Phong hờ hững nhún vai: “Mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần bọn họ dám tới, tôi sẽ khiến bọn họ không chịu nổi.”

Nửa đêm, Phong Lệ Na mệt mỏi ngủ thiếp đi trên ghế sô pha dựa vào Bạch Nhạn Phi, Bạch Nhạn Phi nhìn xung quanh rất cảnh giác, cô ấy biết Phong Lệ Na thực sự rất mệt, mặc dù cô ta trông đã hồi phục tinh thần, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn đang âm ỉ nỗi buồn không ai hiểu thấu được.

Phong Tử Nghĩa chỉ pha trà một cách bình tĩnh, trong phòng khách cũng không có nhiều tiếng ồn ào.

A Mịch lại đang ngủ với tư thế ngửa đầu.

Diệp Vô Phong thực sự bất lực với người phụ nữ này, cô ấy học ở đâu ra một thói quen và tính cách dễ thương như vậy chứ?

Ầm!

Đúng lúc này, một tiếng động lớn truyền đến, cả người đang ngủ say đều bị đánh thức, Phong Tử Nghĩa nhìn anh nói: “Tới rồi.”

Diệp Vô Phong gật đầu, tóm lấy A Mịch vẫn còn đang bối rối bước ra ngoài.

Bạch Nhạn Nhi ôm lấy Phong Lệ Na, an ủi: “Chúng ta sẽ không đi ra ngoài, Diệp Vô Phong sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Bước ra khỏi đại sảnh, đi tới sân nhà của biệt thự liền nhìn thấy một chiếc xe thùng húc đổ cửa chính, một đoàn người đi vào trong sân.

Dẫn đầu là Nguyên Đạt Tiêu.

Vào lúc này, Nguyên Đạt Tiêu nhìn trái nhìn phải, như thể anh ta đang chiêm ngưỡng cái sân này vậy.

“Không tệ, nhưng còn thiếu một số đồ cổ và tượng đá, nếu không thì cái sân này hoàn mỹ rồi.” Nguyên Đạt Tiêu không vội vàng chút nào.

Khi nhận nhiệm vụ trói một nhà Phong Tử Nghĩa ở đây, anh ta rất tò mò vì sao đám người Phong Tử Nghĩa còn chưa rời khỏi Liêu Tây.

Phải biết rằng bọn họ đều đã sẵn sàng đi đến các tỉnh khác để bắt một nhà Phong Tử Nghĩa lại rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong và A Mịch đứng ở trong sân, Nguyên Đạt Tiêu lập tức sửng sốt, chỉ vào Diệp Vô Phong: “Mày! Tại sao mày lại ở chỗ này?”

Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Tại sao tôi không thể ở nơi này?”

“Tên khốn kiếp! Thảo nào tao vẫn luôn đi tìm mày mà vẫn không tìm được. Hóa ra mày và Phong Tử Nghĩa ở cùng một chỗ, nhưng hôm nay coi như cũng không tệ, nếu có thể giết hết cả đám bọn mày thì tao cũng không tốn thời gian đi tìm mày nữa.” Nguyên Đạt Tiêu rất vui vẻ nói.

Lần này anh ta mang theo rất nhiều người, giết chết Diệp Vô Phong sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Và những người sau lưng anh ta có vũ khí nóng, cho dù võ công của Diệp Vô Phong cao thì anh vẫn có thể chặn được đạn sao?

Lúc này càng ngày càng nhiều người vào sân, trên tay đa số đều cầm thanh thép và dao rựa, nhưng Diệp Vô Phong vẫn thấy có người cầm súng lục trong tay.

Một gia tộc lớn như nhà họ Nguyên làm sao có thể không giấu giếm súng ống đạn dược cơ chứ?

Dù sao thì việc xử lý mọi chuyện bằng súng ống đạn dược vẫn có tác dụng tuyệt vời.

Chân thép và nắm đấm thép đứng ở bên cạnh Nguyên Đạt Tiêu, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, bọn họ cũng không có bất kỳ vẻ hung ác gì.

Lần trước ở club Hào Thiên, bọn họ đã thấy sức mạnh của Diệp Vô Phong, đã tâm phục khẩu phục rồi.

“Làm sao vậy? Anh mang theo số người này tới đây làm gì thế?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi.

“Mấy người này à? Ở đây có hàng trăm người, cũng quá đủ để san bằng biệt thự nhỏ của mày rồi. Hôm nay cả nhà Phong Tử Nghĩa nhất định phải bị bọn tao bắt đi!” Nguyên Đạt Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong: “Nếu mày thức thời thì tránh ra cho tao.”

thang-uu-dai-xiaomi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK