Mục lục
Thần Cấp Ở Rể - Diệp Vô Phong (truyện full tác giả: Thanh Thanh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Sắc vô cùng căng thẳng,cô ta biết rõ bên ngoài có người đang giám sát, Diệp Vô Phong lại dám đề ra kế hoạch điên khùng như vậy, nhưng cô ta chỉ có thể đồng ý.

Diệp Vô Phong ra khỏi tòa nhà công ty Hoa Cường từ cửa sổ phòng cô ta, đợi lát nữa nhất định sẽ trở vào từ đây, hơn nữa, Diệp Vô Phong đã nói rất rõ, mười lăm phút mười giây, bảo Tiêu Ngưu Nhi canh thời gian cắt điện toàn bộ tầng này, một phút sau lại mở lại công tắc nguồn điện.

Nếu như trong mười lăm phút này, Diệp Vô Phong không về được phòng Tiêu Sắc, sợ rằng sẽ để lại chứng cứ cho cảnh sát!

Tiêu Sắc sốt ruột chờ đợi, quan sát từng giây trên điện thoại, trong lòng thấp thỏm không yên.

Ngay khi Quách Vạn Phúc xông ra khỏi phòng, lại nghe tiếng vật nặng rơi xuống!

Cho dù Quách Vạn Phúc là một tên ngu, hiện tại chắc hẳn cũng đã biết có thứ rơi xuống từ trên cao!

Lẽ nào lại có vụ án hình sự nữa? Anh ta lao lên thang máy, ấn nút xuống tầng một, lòng nóng như lửa đốt, cầu nguyện: “Nhanh lên, nhanh nữa lên! Phải nhanh nữa lên!”

Sau khi anh ta xuống được tầng 1, lập tức lao ra cửa đơn, dưới tầng lúc này đột nhiên có người hét lớn: “Ai đến đây đi! Có người nhảy lầu! Có người nhảy lầu!” Tiếng hét này vô cùng chói tai và thảm thiết, nghe rất đáng sợ trong đêm tối!

“Ở đâu? Ai nhảy lầu thế?” Bên cạnh Quách Vạn Phúc chỉ có một cảnh sát hình sự trẻ tuổi, hai người nhanh chóng chạy đến.

Ngã xuống từ mười mấy tầng lầu, đã không nhìn ra mặt mũi người đó, đến cả quần áo cũng nhìn không rõ, cũng không thể nhận ra đây là ai.

“Mau đi tìm kiếm nữa đi! Nhất định có ba người nhảy lầu! Đi tìm nhanh lên!” Quách Vạn Phúc phản ứng đủ nhanh, vừa phi người sang phía tây, vừa dùng tay chỉ thị cảnh sát hình sự bên cạnh, bảo cậu ta sang phía đông tìm!

Không đến nửa phút, quả nhiên hai người họ tìm thấy hai người nhảy lầu!

Vẻ mặt Quách Vạn Phúc u ám, đột nhiên anh ta vỗ đầu: “Diệp Vô Phong! Nhất định là Diệp Vô Phong giết người! Nhanh lên, lập tức đến công ty Hoa Cường!”

Đội ngũ phụ trách giám sát trên đường thế mà lại không phát hiện ra có người nhảy lầu, vẫn là Quách Vạn Phúc phát hiện ra, các cảnh sát trên đường vô cùng thấp thỏm: “Thủ lĩnh, thời gian này, đến công ty Hoa Cường?”

“Bớt phí lời! Lập tức xông vào cho tôi! Nhanh!” Quách Vạn Phúc vừa chạy, vừa cao giọng ra lệnh: “Xin trợ giúp từ tổng bộ! Gửi pháp y đến đây! Người của đại đội trinh thám, lập tức ra khỏi cục cảnh sát!”

Anh ta dẫn sáu cảnh sát hình sự, chỉ dùng đúng hai phút đã xông đến cửa tòa nhà công ty Hoa Cường.

“Ý? Nhiều cảnh sát vậy?” Tiết Phi canh gác ngoài cửa lớn, bất ngờ mở to mắt, “Ôi chao? Đại đội trưởng Quách? Muộn thế này rồi, anh đến đây để?”

Bất thình lình, Quách Vạn Phúc vươn tay đẩy Tiết Phi ra: “Tránh ra! Cảnh sát phá án! Bây giờ tôi phải vào tòa nhà điều tra!”

Cơ thể của Tiết Phi chặn không cho anh ta tiến vào: “Đợi đã! Đại đội trưởng Quách, nếu đã muốn điều tra, mời anh đưa giấy cho phép điều tra ra đây, cảm ơn.”

Quách Vạn Phúc đẩy không nổi người Tiết Phi, bỗng nhiên anh ta lùi một bước, móc súng lục ra: “Lùi ra sau ngay! Hiện tại có án gấp! Nếu như cậu còn dám ngăn cản, tôi lập tức tiễn cậu về trời!”

“Ý? Đại đội trưởng Quách, đừng hung dữ như thế có được không? Tùy tiện nổ súng vào người dân thành phố, anh cũng sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy!” Tiết Phi vẫn không sợ anh ta.

“Tôi cảnh cáo cậu! Lập tức lùi ra sau!”

Bằng! Quách Vạn Phúc nổ súng lên trời!

Tiết Phi lập tức rụt cổ, hai tay ôm đầu: “Ôi cái ** má! Đại đội trưởng Quách, anh nổ súng thật à! Được thôi được thôi, vẫn là cái mạng hèn này quan trọng, anh cứ muốn vào thì tôi cũng hết cách.”

Thế là, Tiết Phi lẫng ca lẫng cẫng, làm theo chỉ thị của cảnh sát, ngồi xổm đối diện với mặt tường, ai tay ôm đầu.

Khi Tiêu Sắc nghe thấy tiếng súng, cô ta giật cả mình: “Cảnh sát đến rồi? Diệp Vô Phong, nhanh chóng về đi! Sắp có người chết đến nơi rồi.”

Lâm Thư Âm lại không hề hay biết chuyện này, cô ngủ rất ngon.

“Cắt điện!” Hai mắt Tiêu Sắc nhìn chằm chằm lên đồng hồ điện thoại, thấy đã đến lúc rồi, đọc thầm trong lòng.

Quả nhiên, Tiêu Ngưu Nhi thật sự là một người vô cùng đúng giờ, cả một tầng lầu lập tức mất điện.

Chính vào lúc này! Anh Diệp quả thật quá lợi hại! Giống như cầm đồng hồ làm việc vậy, một giây cũng không lệch! Thế mà lại quay trở về đúng giờ!

“Nhanh! Mau về phòng anh đi.” Tiêu Sắc nhận lấy quần áo Diệp Vô Phong vừa đi vừa cởi, đặt vào một chỗ, tiến hành nghiền nát.

Lách cách, cửa phòng Diệp Vô Phong đóng lại, đèn hàng lang bất chợt sáng lên, cửa thang máy cũng vừa mở ra, Quách Vạn Phúc dẫn người đến, xông ra hành lang!

Ầm ầm ầm! Cửa phòng Diệp Vô Phong chịu một trận đòn nghiêm trọng.

Khi tiếng Diệp Vô Phong vọng lên, thể hiện rõ đôi phần lười biếng: “Ý? Gì thế? Động đất hay gì à? Muốn đập cửa phòng tôi à? ** má ai gan to thế?”

“Cảnh sát! Lập tức mở cửa! Nếu không chúng tôi sẽ phá cửa xông vào!”

“Cảnh sát? Đến kiểm tra phòng? Ok ok, tôi mở cửa ngay đây, đừng có đập nữa, cảm ơn.” Mặc dù Diệp Vô Phong đồng ý rất trôi chảy, nhưng vẫn lề mề dây dưa, kéo dài được nửa phút mới mở cửa, thò đầu ra ngoài: “Này? Hơn nửa đêm rồi, các người đến kiểm tra phòng? Bắt mại dâm à?”

Soạt! Súng lục của Quách Vạn Phúc chĩa vào đầu Diệp Vô Phong: “Tránh ra! Tôi phải vào kiểm tra!”

Dọc đường đi, Quách Vạn Phúc đã nghĩ ra thân phận của ba người nhảy lầu ban nãy: Họ đều là người nhà Mộ Dung phái đến để giám sát Diệp Vô Phong!

Hành động này của Diệp Vô Phong, chính là để cảnh cáo người nhà Mộ Dung! Có lẽ, vì tai nạn xe của bố mẹ Đinh Thiến, Diệp Vô Phong báo thù gia tộc Mộ Dung!

Tuy nhiên, làm sao Diệp Vô Phong lại xuất hiện trong phòng mình được? Sau khi Diệp Vô Phong gây án, làm thế nào để khéo léo quay về phòng?

“Tiểu Lâm, đi kiểm tra camera! Nhanh lên!” Quách Vạn Phúc đột nhiên hét lớn.

“Vâng!” Một vị cảnh sát lên tiếng đáp ứng, chạy như bay đi.

Ba cảnh sát khác đeo giày, đeo găng tay một cách một cách vô cùng dày dạn kinh nghiệm, xong xuôi họ mới vào phòng Diệp Vô Phong, bắt đầu điều tra khắp phòng.

“Ý? Đừng chĩa súng vào tôi! Tôi ghét nhất là những người chĩa súng vào tôi! Anh có lệnh điều tra không? Nếu không có lệnh điều tra, vậy thì các anh đang điều tra phi pháp! Tôi phải khiếu cáo các anh!” Diệp Vô Phong chỉ mặc độc cái quần đùi, bị Quách Vạn Phúc ép quay về giường, hiển nhiên, ở đây chỉ có mỗi một mình anh.

“Dưới mắt tôi, có muốn trốn cũng không trốn nổi.” Quách Vạn Phúc thu súng lại: “Điều tra kỹ càng, xem có dấu vết để lại hay không! Không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”

Diệp Vô Phong ngồi trên giường, Quách Vạn Phúc ngồi đối diện với anh, từ trên cao nhìn xuống anh: “Hay lắm! Diệp Vô Phong, anh quả nhiên là cao thủ! Nói mau, sau khi anh gây án, làm sao anh quay trở lại phòng ngủ được?”

“Gây án nào thế? Đội trưởng Quách, anh không định đổ hết mấy vụ án linh tinh mà cảnh sát các anh không giải quyết được lên đầu tôi đâu nhỉ?” Diệp Vô Phong tỏ vẻ không hiểu tại sao.

Quách Vạn Phúc một mực quan sát kết cấu căn phòng, anh ta cảm thấy, nếu như Diệp Vô Phong đi ra từ căn phòng này, chỉ có hai con đường, một là cửa phòng, hai là cửa sổ, không còn khả năng nào khác.

Cửa sổ của căn phòng này, người của Quách Vạn Phúc vẫn luôn quan sát, vậy thì, nhất định là Diệp Vô Phong đi ra tử cửa phòng! Nếu như vậy, camera giám sát của công ty, nhất định vẫn còn vết tích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK