“Sao lại như thế?” Bí thư Kỳ đang hăng hái nói chuyện, không nhịn được nói to: ''Bảo vệ đâu? Hiện trường đã xảy ra chuyện gì”
“Tránh hết ra! Tránh ra! Để chúng tôi đi qua!” Tiêu Ngưu Nhi và Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ trong đám đông đi về phía người đàn ông đang cầm dao.
Khi bốn người bọn họ cùng nhau xuất hiện ở trước mặt người đó, phát hiện thấy người này vô cùng điên cuồng: “Tao kiểu gì cũng giết người, chúng mày đừng có qua đây! Thả tao đi! Nếu không thì tao giết cô ta!”
Cô gái đang bị uy hiếp bị dọa tới mặt biến sắc, cả người phát run, hoàn toàn không có sức lực chống chịu, dường như đến cả ý thức cũng không còn, thậm chí còn không hét lên được.
“Thằng bảo vệ, lùi lại ngay!” Tên tội phạm cầm dao hét lên, lưỡi dao xuyên vào cổ họng nhân viên nữ kia, cũng đã chảy ra máu, tình hình vô cùng nguy kịch!
“Cảnh sát! Cảnh sát đâu? Nhất định phải bảo vệ con tin! Nhất định phải bảo đảm an toàn cho con tin! Bí thư Kỳ sốt sắng hét lên qua micro: “Người đang cầm dao kia, anh nghe tôi nói, tôi là Hoa Hải***, chỉ cần anh thả dao xuống, mọi chuyện đều có thể thương lượng, nếu không, anh sẽ tự mình chuốc lấy cái chết!”
Mọi người trong hiện trường hỗn loạn, đều tránh xa người đàn ông đang cầm dao hết mức.
Gần với chỗ người cầm dao nhất trừ đám bốn người Tiêu Ngưu Nhi, sau đó là bảo vệ của Hoa Cường, khoảng tầm bốn mươi người, tuy là bọn họ bao vây kín người cầm dao kia, nhưng khổ vì không có súng, nên cũng không dám tự ý đến gần.
Bởi vì hiện trường quá hỗn loạn, cảnh sát ở bên ngoài đám đông vẫn chưa thể chen lên được.
Có vài vị cảnh sát chạy đến chỗ bí thư Kỳ, cảnh giác nhìn hướng có tên tội phạm đang cầm dao, giống như sợ rằng tên tội phạm kia sẽ cầm dao lao về phía này, làm thương bí thư kỳ.
Bí thư Kỳ phẫn nộ: “Các anh bảo vệ tôi làm cái gì, đi bắt tội phạm chứ!”
Lực lượng cảnh sát có mặt tại hiện trường khoảng hơn trăm người, nhưng mà lực lượng cảnh sát căn bản không có tay bắn tỉa, phải tạm thời điều tay bắn tỉa từ đội cảnh sát đặc nhiệm qua đây.
“Thả cô gái đó ra, tôi đến thay thế, được không?” Tiêu Ngưu Nhi cố tỏ ra yếu đuối: “Các anh trai, các anh to bằng chừng này rồi, còn uy hiếp một cô gái, có thấy mất mặt không?”
Tiêu Ngưu Nhi ra tín hiệu mắt với Tiết Phi, ý là: “Tôi thu hút chú ý của anh ta, cậu nghĩ cách xông lên cứu người.
Tiết Phi biết ý, từ một hướng khác chuẩn bị tiếp cận tên tội phạm.
“Lùi lại!” Tên tội phạm kia quả nhiên vô cùng cảnh giác, lôi nhân viên nữ kia lùi lại hai bước, trừng mắt với Tiết Phi: “Mày lùi lại cho tao! Nếu không tao cứa cổ cô ta!”
“Dừng tay!” Tiêu Sắc từ đám đông đi ra, đi về hướng tội phạm: “Anh thả cô ta ra, tôi làm con tin của cho anh.”
Tên tội phạm nhìn qua Tiêu Sắc cả người mặc lễ phục, không những xinh đẹp, khí chất tốt, cơ thể vô cùng tuyệt, tên tội phạm kia không tự chủ cười: “A ha! Vừa nhìn đã biết cô là người có thân phận! Được thôi. Cô qua đây, tôi lập tức thả người.”
Tiêu Ngưu Nhi lo lắng: “Chị, cẩn thận chút.”
Tiêu Sắc ung dung cười: “Thân là tổng giám đốc điều hành công ty, khi nhân viên gặp chuyện đương nhiên bản thân phải là người đứng ra đầu tiên.”
“Tốt!” Những bảo vệ của Hoa Cường đang đứng xung quanh nghe đến những lời này của Tiêu Sắc, không nhịn được ca ngợi cô ta.
Tên tội phạm nói: ''Để hai tay cô lộ ra ngoài, để tôi nhìn kỹ xem nào!”
Tiêu Sắc thò ra ngón tay mảnh khảnh của mình cho tên tội phạm xem: “Tôi không có vũ khí, anh yên tâm đi.”
Tên tội phạm trừng mắt nhìn Tiêu Ngưu Nhi: “Tên này lùi xa ra chút!”
Tiêu Ngưu Nhi liên tục xua tay: “Các anh trai, đừng kích động! Tôi lùi ra xa là được rồi chứ gì.”
Nhìn thấy Tiêu Ngưu Nhi lùi lại, trong lòng tên tội phạm kia mới ổn định lại được một chút, nhưng cũng thận trọng nhìn Tiêu Sắc đang đến gần: “Hai tay nắm lại! Đừng có làm bừa! Từ từ đi qua đây.”
Tiêu Sắc bình tĩnh gật đầu: “Không phải tôi vẫn luôn nắm tay đó sao! Anh không được làm hại nhân viên của tôi, nếu không tôi không tha cho anh.”
Tên tội phạm hừ nói: “Mày không tha cho tao? Tao khinh! Tí nữa chuẩn bị cho tao một chiếc xe, tao sẽ rời khỏi Hoa Cường!”
Tiêu Sắc mỉm cười: “Thế giới rộng lớn, anh chẳng chạy được đi đâu cả! Anh nên nghe tôi khuyên, đến cục công an đầu thú đi.”
Tên tội phạm kia tức giận quát: “Nói láo! Mày thành thật cho tao! Đến sát gần đây, nếu không tao sẽ không thả người!”
Đúng lúc này nhân viên nữ kia mới lên tiếng, cuối cùng cũng có phản ứng, vội vã nói: ''Tổng Tổng giám đốc Tiêu, cô đừng qua đây! Đừng quan tâm tôi! Cảm ơn cô.”
Tiêu Sắc nói: “Lý Tiểu Hương, chỉ cần anh ta thả cô ra, cô phải lập tức chạy đi, nhanh chóng xử lý vết thương, hiểu chưa?”
Nhân viên nữ kia là Lý Tiểu Hương khóc nói: “Tổng giám đốc Tiêu, tính mạng của cô vô cùng đắt giá! Không thể đổi với tôi được đâu! Huhu.”
Tên phạm tôi vừa nghe Tiêu Sắc là tổng giám đốc, liền tình nguyện tráo đổi con tin: “Mày nhanh qua đây!”
“Vâng.” Tiêu Sắc thể hiện sự ngoan ngoãn, đến bên cạnh tên tội phạm, làm bộ dạng không phòng vệ: “Anh thả người đi!”
Quả nhiên tên tội phạm thả Lý Tiểu Hương ra, Tiêu Sắc hét lớn: “Tiểu Hương chạy nhanh!”
Tên tội phạm cảm thấy tình huống có chút mất kiểm soát, vươn tay ra kéo Tiêu Sắc.
Kết quả Tiêu Sắc dùng một sợi chỉ vàng quấn quanh tay, linh hoạt khống chế tên tội phạm, tay nắm thành quyền đấm vào ngực sau, tên tội phạm nằm sõng soài dưới đất.
“Cảnh sát đâu? Nhanh chóng anh ta đi! Bác sĩ đâu? Nhanh đến cứu người!” Người bị cứa cổ đã bị mất máu, rơi vào hôn mê.
Khoảnh khắc Tiêu Sắc tóm tên tội phạm, vô cùng ngầu!
Những người đứng xung quanh, nhân viên Hoa Cường, thuộc hạ của Tiêu Sắc, cùng những nhà kinh doanh, chính trị tham gia vào đại hội, cùng nhau vỗ tay khen ngợi Tiêu Sắc!
“Tôi là bác sĩ!” Một người phụ nữ trẻ tuổi từ đang đông lập tức đến gần người bị dao làm thương kia, kiểm tra một lúc rồi nói:”Cô ấy cần truyền máu ngay lập tức, ai là nhóm máu O?”
Lúc này mọi người khiêng người bị thương lên cáng, đưa đến phòng y tế Hoa Cường, tiến hành cấp cứu.
Lâm Thư Âm cầm lên micro nói to: “Tội phạm đã được Tiêu Sắc khống chế, mọi người không cần hoảng loạn, tự làm việc của mỗi người, đặc biệt là bảo vệ Hoa Cường, phụ trách dọn dẹp hiện trường. Đại hội thành lập của chúng ta tiếp tục tiến hành.”
Bí thư Kỳ đối với thái độ không hoảng loạn trước nguy hiểm của Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc vô cùng bái phục, không nhịn được cảm thán nói: “Quả nhiên nữ anh hùng không thua kém cánh đàn ông! Giám đốc Lâm, tập đoàn Hoa Cường các cô, nhất định có thể bay cao!”
Lâm Thư Âm mỉm cười: “Bí thư Kỳ quá lời rồi, nhân viên Hoa Cường đã đối phó với trường hợp thế này nhiều lần rồi, cũng ngày càng thành thạo hơn.”
Bí thư Kỳ than thở nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô đang trách tôi sao? Ý cô là an ninh trật tự của Hoa Hải không ra làm sao?”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Bí thư Kỳ nói gì vậy? Ông có thể đến tham gia đại hội thành lập của tập đoàn Hoa Cường, tôi đã vô cùng cảm kích rồi.”
Cô ấy nói to vào micro: “Bí thư Kỳ, diễn thuyết vừa rồi của ông đã bị tên tội phạm làm gián đoạn, bây giờ mời ông tiếp tục.”
“Được!” Bí thư Kỳ dứt khoát đứng đài chủ tịch, cầm lấy micro, có chuyện kích động nói: “Hôm nay, lần đại hội thành lập này của chúng ta, xuất hiện một chuyện ngoài lề, nhưng từ quản lý cấp cao của công ty Hoa Cường, tư thế bình tĩnh xử lý tình huống khẩn cấp, tôi nhìn thấy hy vọng ở tập đoàn Hoa Cường! Ngay ở đây, tôi chúc cho hoạt động kinh doanh của Hoa Cường ngày càng phát triển mạnh mẽ, tiếp tục đạt được những tiến bộ hơn nữa!”