Một người đẹp khác ở quầy lễ tân tiến lên và rót trà cho Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi.
Nhưng chẳng mấy chốc, người phụ nữ xinh đẹp tiếp đón họ ban đầu bước đến, mỉm cười nói: “Thật là ngại quá, thưa anh, sếp Trịnh của chúng tôi không có ở đây.”
Diệp Vô Phong không quan tâm lắm: “Vậy đi tìm Lý Thích, sếp Lý Thích chắc có ở đây nhỉ?”
“Anh ấy cũng không có ở đây.”
“Khi nào thì bọn họ trở lại?”
“Tôi cũng không biết.” Người đẹp cười khổ. Cô ta chỉ là một nhân viên lễ tân, làm sao có thể biết nhiều như vậy.
Diệp Vô Phong cũng không làm khó người đẹp nữa, nói: “Vậy tôi đi lên chờ, như vậy là được rồi chứ?”
Người đẹp có hơi do dự. Dù sao cô ta cũng biết bình thường người không có hẹn trước sẽ không được đi lên. Nhưng hiện tại xem ra lai lịch của Diệp Vô Phong cũng không nhỏ.
Cô ta có phần không biết làm sao rồi.
Bạch Nhạn Phi cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi cũng chỉ là đi lên, không làm gì cả, vả lại chúng tôi tới đây để bàn chuyện làm ăn, không làm gì khác.”
Người đẹp cuối cùng vẫn để cho hai người Diệp Vô Phong đi lên. Cô ta cho rằng dù gì thì phía trên cũng có nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ không gây ra nhiễu loạn gì, một lát nữa cô ta sẽ đuổi theo dặn dò mọi người một chút.
Đến lúc đó sẽ có người trông chừng hai người bọn họ.
Khu vực làm việc của công ty Chính Hòa tương đối bình thường, không khoa trương như tầng một bên dưới, hơn nữa trên thực tế cũng chỉ có một số bàn làm việc.
Hầu hết các phòng đều được ngăn chia và sử dụng làm phòng huấn luyện.
Sau khi hai người Diệp Vô Phong đi lên thì tìm một căn phòng để ngồi xuống và xem quá trình huấn luyện của những vệ sĩ này.
Còn Trịnh Phi và Lý Thích đã trở lại.
Quầy lễ tân vội vàng tiến lên: “Sếp Trịnh, sếp Lý, phía trên có một nam một nữ đang đợi hai người.”
Trịnh Phi có chút tò mò: “Tìm chúng tôi? Để làm gì?”
“Nói là đến bàn chuyện làm ăn với anh, nhưng nhìn khí thế thì không giống, giống như là để điều tra các người hơn.” Người đẹp thành thật nói ra những gì mình cảm giác.
Trịnh Phi cau mày, trong khi Lý Thích khịt mũi: “Chắc không phải là con khốn A Mịch kia chứ. Rõ ràng vụ án này đã trôi qua lâu như vậy rồi mà cô ta còn dám đến tìm chúng ta. Cô ta nghĩ bây giờ còn có thể tìm được chứng cớ trên người chúng ta sao?”
Sắc mặt của Trịnh Phi cũng không tốt lắm. Bọn họ vẫn luôn biết A Mịch này là đặc vụ ngầm, chủ động tiếp quản vụ án từ nửa năm trước, cố gắng tìm ra bước đột phá từ phía bọn họ.
“Thôi bỏ đi, lên đó ứng phó một chút với cô ta là tốt rồi. Dù sao cô ta cũng không làm gì được chúng ta.” Lý Thích bất lực nhún vai, thật ra bọn họ cũng biết nên đối xử với A Mịch tốt một chút.
Họ cũng không muốn có mối quan hệ xấu với chính quyền, đặc biệt là khi một số cảnh sát phụ còn là do công ty của bọn họ cử đi.
Hai người đi một mạch lên trên, Lý Thích lại có chút nghi hoặc: “Cô gái đó là A Mịch, vậy thì người đàn ông thì sao? Tôi chưa từng thấy A Mịch mang theo người đàn ông nào ra làm việc cả.”
Trịnh Phi lắc đầu: “Ai mà biết được, có lẽ là kéo từ đâu đó qua để góp đủ quân số nhằm lấy thêm can đảm cũng không chừng.”
Cả hai nói tới đây liền bật cười.
Nhưng khi đến khu văn phòng, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Vô Phong, cả hai người đều ngỡ ngàng.
Lý Thích trừng mắt: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh quên rồi? Hôm nay là ngày thứ tư. Tôi đã nói sẽ cho các anh thời gian ba ngày để thu xếp đồ đạc, nhưng hiện tại xem ra các anh vẫn chưa thu dọn được gì cả.” Diệp Vô Phong lắc đầu cảm khái.
Lúc này, Trịnh Phi mặt mày u ám, vỗ vỗ bàn làm việc bên cạnh: “Diệp Vô Phong, anh đừng quá kiêu ngạo! Để tôi nói cho anh biết, không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào tổng bộ của công ty Chính Hòa chúng tôi đâu. Nếu anh vào được, vậy chờ chết đi!”
Trong khi Trịnh Phi đang nói chuyện, Lý Thích đã nhấn nút tập hợp. Và lúc này, các vệ sĩ xung quanh đều đi ra khỏi phòng và đến khu vực văn phòng.
Các nhân viên trong khu vực văn phòng đã sớm rút lui.
Bọn họ cũng biết một lát nữa nơi này sẽ xảy ra một trận chiến rất nghiêm trọng.
Bọn họ đương nhiên biết vệ sĩ của công ty mạnh như thế nào. Vả lại ngoài đám vệ sĩ đó ra còn có hai đại cao thủ tọa trấn, có lẽ một nam một nữ tới đây sẽ gặp tai ương rồi.
Diệp Vô Phong nhìn đám vệ sĩ chung quanh, nở nụ cười nói: “Kỳ thực anh hẳn nên biết, dù cho vệ sĩ ở đây của anh có nhiều đến đâu đi nữa thì cũng không có cách nào bảo vệ cho các anh được chu toàn đâu!”
Lý Thích nghiến răng, cực kỳ khó chịu: “Anh bớt nói nhảm đi. Vệ sĩ của chúng tôi người người đều là tinh anh. Hơn nữa đừng tưởng rằng chỉ có anh mới có võ công mạnh mẽ, công ty chúng tôi cũng có hai vị cao thủ!”
Sau khi nói xong, hai người đàn ông trung niên trong trang phục huấn luyện bước ra. Một người cực kỳ cường tráng, người kia tuy gầy hơn nhưng lại có một bím tóc dài.
Hai người chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong.
“Hai người ở cảnh giới Tông Sư sao? Các người thật đúng là nối giáo cho giặc mà. Người tập võ lại đi giúp người xấu làm chuyện xấu, quả thực quá đáng giận.” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Hai người chắp tay với Diệp Vô Phong: “Tại hạ Phương Thất, tại hạ Phương Bát, xin huynh đệ chỉ giáo.”
“Cái tên này chẳng hay chút nào, phỏng chừng là tùy tiện chọn.” Diệp Vô Phong cười ha ha.
Nhưng khi anh vừa cười thành tiếng, hai người Phương Thất cũng áp sát lại.
Tiếp theo đó, những vệ sĩ vốn dĩ đang bao vây Diệp Vô Phong đều ra tay, lao về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong ôm cổ Bạch Nhạn Phi, nhảy lên, giẫm lên nắm đấm do tên vệ sĩ tung ra, sau khi trèo qua những vệ sĩ này thì đặt Bạch Nhạn Phi ở cửa phòng.
Bấy giờ anh mới xoay người nhìn vẻ mặt hết sức kinh hãi của đám vệ sĩ.
Một chiêu vừa rồi tuyệt đối khiến cho bọn họ phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, ngay cả hai người Phương Thất cũng phải kinh ngạc.
Tốc độ ra tay của bọn họ vô cùng nhanh, nhưng lại chẳng chạm tới được dù chỉ là ống tay áo của đối phương. Hoặc là bản thân Diệp Vô Phong đang ở trạng thái tập trung cao độ, hoặc là thực lực của Diệp Vô Phong đã đạt đến tình huống ngoài tầm với của bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ thà rằng Diệp Vô Phong thuộc về loại phía trước, có thể thoát khỏi công kích của nhiều người như vậy trong lúc vượt qua vòng vây của bọn họ là bởi vì lực tinh thần vô cùng tập trung, đã nghĩ xong trước cả chiêu thức rồi.
“Nhưng mà nền móng của thằng nhóc này quá ổn, mang theo một người phụ nữ mà còn có thể giẫm lên cánh tay mà nhảy qua.” Phương Thất nói trong cơn bàng hoàng.
“Dù sao thì, ông chủ đã lên tiếng rồi, nhất định phải bắt được hai người bọn họ.” Phương Bát nói một cách chắc chắn.
Cả hai lại áp sát.
Sau khi Diệp Vô Phong không cần bảo vệ Bạch Nhạn Phi nữa, trên mặt lộ ra nụ cười: “Các người thật sự cho rằng mình đánh nhau rất được đúng không?”
Rất nhiều vệ sĩ đều lao về phía Diệp Vô Phong, mà hai người Phương Thất là người đầu tiên chịu đòn.
Hai người Trịnh Phi và Lý Thích chỉ ở phía sau mỉm cười đắc chí.
“Còn dám đến công ty chúng ta bới lông tìm vết, tôi thấy anh ta không chết là không xong mà!”
“Quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi rồi, còn muốn bảo chúng ta thật sự làm theo những gì đã hứa hẹn chứ.”
Cả hai người đều vô cùng vui mừng, bởi vì họ biết rằng chỉ cần bắt được Diệp Vô Phong, sau đó có thể đưa Diệp Vô Phong đến nhà họ Nguyên để lĩnh công.
Diệp Vô Phong đã đắc tội đến nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên vẫn luôn muốn đối phó với Diệp Vô Phong. Nhưng bọn họ không biết nhà họ Nguyên đã xảy ra chuyện gì mà cho tới nay chỉ làm mấy trò vặt vãnh.
Nhưng lần này bọn họ thắng chắc rồi. Đến lúc đó, bọn họ sẽ đưa Diệp Vô Phong về nhà họ Nguyên, thế thì có thể giành được hảo cảm của nhà họ Nguyên.
Diệp Vô Phong mở hai tay ra, làm thành một vòng trước mặt.
300×250