Diệp Vô Phong nhìn Nguyên Đạt Tiêu cười nói: “Làm sao vậy? Không dám bắn à? Là bởi vì anh biết nếu bắn, thì chuyện này sẽ liên quan đến anh, đúng không?”
Khuôn mặt của Nguyên Đạt Tiêu càng trở nên khó coi hơn.
Diệp Vô Phong hiển nhiên đã đoán được tâm tư của anh ta.
“Tên khốn kiếp! Đừng khiêu khích tao, nếu không tao sẽ giết mày!” Nguyên Đạt Tiêu tức giận nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong vẫn cứ bình tĩnh: “Vậy thì nổ súng đi, nói nhiều như vậy làm gì?”
Cuối cùng Nguyên Đạt Tiêu ném khẩu súng lục cho thuộc hạ của mình và chỉ vào Diệp Vô Phong:”Giết nó cho tao!”
Tất cả thuộc hạ đều giương họng súng, nhưng Diệp Vô Phong vẫn ngồi trên ghế đẩu, hoàn toàn không có ý tứ đứng lên.
Ngay khi tất cả những thủ hạ chuẩn bị bắn, một giọng nói vang lên từ phía sau họ.
“Nguyên Đạt Tiêu, đã lâu không gặp mà mày đã kiêu ngạo như vậy à? Chẳng lẽ là đã lâu tao không đánh mày nên mày mới kiêu ngạo như vậy sao?”
Tất cả mọi người đều sững sờ một lúc, tự hỏi ai dám gọi thẳng tên của Nguyên Đạt Tiêu như thế.
Nguyên Đạt Tiêu giận dữ quay lại, và nhìn thấy người mà anh ta không bao giờ muốn gặp trong đời.
“Mày! Sao mày lại ở đây? Không phải mày đã rời khỏi Trung Quốc rồi sao?” Nguyên Đạt Tiêu kinh hãi nhìn Đường Trảm.
Đường Trảm chế nhạo: “Cái gì? Chẳng lẽ tao không thể đến Trung Quốc du lịch sao? Hơn nữa mày còn chưa chết, làm sao tao có thể không tới Trung Quốc được chứ? Và lần này không chỉ tao đến, mà còn mang theo cả đội tới đây, mày nói xem tao phải làm sao với mày đây?”
Lúc này Nguyên Đạt Tiêu không thể quan tâm đến Diệp Vô Phong nữa, nói với tất cả cấp dưới của mình: “Bảo vệ tao! Tất cả bọn mày bảo vệ tao! Lao ra ngoài!”
Mọi người đều rất tò mò không biết Nguyên Đạt Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ vẫn nghe theo lời Nguyên Đạt Tiêu và lần lượt tới gần Nguyên Đạt Tiêu để bảo vệ anh ta từng lớp một.
Cả chân thép và quả đấm thép đều đứng trước mặt Nguyên Đạt Tiêu, họ biết nếu Nguyên Đạt Tiêu kích động như thế thì rõ ràng đối phương rất kinh khủng.
Đường Trảm chỉ nhìn Nguyên Đạt Tiêu với vẻ mặt vui đùa, nhưng không có động thủ.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Làm sao vậy? Tôi cho các người đi à?”
Nguyên Đạt Tiêu hét lên: “Diệp Vô Phong, mày nghĩ tao sợ mày sao? Chờ tao quay lại tính sổ với mày sau.”
Nhưng lúc này, Đường Trảm đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ: “Đại ca của tao nói, anh ấy cho các người đi sao?”
Nguyên Đạt Tiêu sững sờ một lúc sau khi nghe điều này, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, anh ta nhìn Đường Trảm một cách kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn Diệp Vô Phong.
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Không phải Diệp Vô Phong là chủ tịch của công ty Hoa Cường sao?
Làm sao có thể liên quan đến Đường Trảm được chứ? Anh ta biết Đường Trảm luôn là một sát thủ quốc tế, một tên lính đánh thuê, và là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long Môn.
Nhưng Đường Trảm gọi Diệp Vô Phong là đại ca là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ Diệp Vô Phong đến từ Long Môn ư?
Trong lúc nhất thời, Nguyên Đạt Tiêu thậm chí còn không biết đến những khúc mắc ở đây.
Nhưng những gì anh ta biết bây giờ là nếu Đường Trảm ra tay, anh ta sẽ xong đời.
Vì thế anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả mọi chuyện, anh ta không có cách nào rời khỏi nơi này, Đường Trảm đã chặn ở cửa, hơn nữa anh ta cũng nhớ những lời Đường Trảm nói khi nãy.
Đường Trảm đã đưa đoàn đội của mình qua đây.
Lúc trước chỉ một mình Đường Trảm cũng đủ để dọa cho anh ta chết khiếp, thậm chí suýt chút nữa đã bị mất mạng.
Những cảnh tượng đó vẫn còn tươi nguyên trong trí nhớ của anh ta và anh ta chưa bao giờ quên được.
Khi đó anh ta vẫn còn ở trong căn cứ của nhà họ Nguyên, Đường Trảm đã một mình xông vào nhà họ Nguyên và suýt chút nữa đã lấy đi mạng sống của anh ta.
Từ lúc đó, anh ta mới biết thực lực của Long môn trên phương diện quốc tế rất mạnh mẽ.
Sau đó, anh ta đã dập tắt chuyện này, cũng không đi tìm Đường Trảm trả thù.
Đó là bởi vì nhà họ Nguyên biết bọn họ có thể một tay che trời ở Liêu Tây, nhưng nếu đi ra khỏi Liêu Tây, bọn họ cũng chẳng bằng cái rắm, huống chi là đối mặt với cả thiên hạ.
Nếu đem so sánh với những thế lực trên toàn thế giới, nhà họ Nguyên chỉ có thể nói là vô danh.
Có rất nhiều đại gia tộc trên thế giới này, và mỗi đại gia tộc về cơ bản đều kiểm soát hầu hết tài nguyên của một quốc gia.
Nguyên Đạt Tiêu quay đầu nhìn Diệp Vô Phong, tuy rằng Đường Trảm gọi Diệp Vô Phong là đại ca, nhưng anh ta vẫn không nghĩ tới Diệp Vô Phong sẽ là người chỉ huy Long Môn.
Dù sao thì loại người cấp cao đó là thứ mà họ không thể nhìn thấy được.
Mà Diệp Vô Phong đang đứng trước mặt họ, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một kẻ bất tài vô dụng.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Nguyên Đạt Tiêu nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lúc này mới cười nói: “Như tôi đã nói, các người bị nghi ngờ vi phạm pháp luật, không thể dễ dàng buông tha cho các người đi được, các người muốn chạy thì cũng được, đến cục cảnh sát đầu thú đi.”
Nguyên Đạt Tiêu nhìn Diệp Vô Phong với vẻ khó hiểu, nếu Diệp Vô Phong là chủ tịch của công ty Hoa Cường, vậy thì anh nên biết rằng một gia tộc lớn như nhà họ Nguyên ở Liêu Tây muốn bảo lãnh một người ra thì không phải là chuyện rất đơn giản sao.
Ngay cả khi Nguyên Đạt Tiêu tự ra đầu thú, cảnh sát cũng không dám nhốt anh ta lại.
“Diệp Vô Phong, bây giờ tao càng ngày càng nghi ngờ chỉ số IQ của mày đấy, nhưng tao rất mệt mỏi khi bị một kẻ như mày đánh bại. Nếu muốn tao đầu hàng thì tao phải đi thôi.” Nguyên Đạt Tiêu nhìn với Diệp Vô Phong nói với một lời chế nhạo.
Diệp Vô Phong chỉ về hướng cục cảnh sát: “A Mịch, không phải cô muốn đưa bọn họ về sao? Hiện tại bọn họ đều tự đầu thú rồi, sao cô còn không đi làm chuyện của cô đi?”
Lúc này A Mịch vội vàng đến trước mặt những người này, sau đó dẫn họ đến cục cảnh sát.
Nhất thời chỉ còn lại mấy người Diệp Vô Phong ở trong sân.
Những thứ bị đập nát kia đều tơi tả, nhưng Phong Tử Nghĩa không quan tâm lắm, ông ta chỉ kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong.
Vừa rồi ông ta còn tưởng rằng Diệp Vô Phong sẽ bị Nguyên Đạt Tiêu giết chết, hơn nữa còn rút súng lục ra, hiển nhiên là đã định giết người rồi.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc theo cách này, ông ta thật sự không thể hiểu được điều này, nhưng dù thế nào đi nữa, tính mạng của gia đình ông ta coi như đã được cứu.
Phong Tử Nghĩa cũng biết Đường Trảm xuất hiện sau cùng kia chính là nhân vật quan trọng nhất, ngay cả Nguyên Đạt Tiêu cũng phải kiêng dè, thân phận của người này nhất định không phải đơn giản, vì vậy ông ta liền vội vàng đi lên.
“Xin chào, xin hỏi cậu là?”
Đường Trảm dửng dưng xua tay: “Đừng hỏi mấy thứ này, tôi tới đây tìm lão đại của tôi, anh ấy là lão đại của tôi, không ngờ tên khốn Nguyên Đạt Tiêu lại dám đối xử với lão đại như thế này. Lão đại, anh cứ việc lên tiếng, hôm nay tôi có thể lén vào nhà họ Nguyên giết chết hắn ta.”
Đường Trảm hoàn toàn không để ý tới Phong Tử Nghĩa, tuy rằng Đường Trảm trước mặt Diệp Vô Phong là người rất hoạt bát dễ hòa hợp, nhưng đối với mọi người thì anh ta cũng không dễ hòa hợp lắm.
Chỉ có Diệp Vô Phong mới có thể biết sự hoạt bát và dễ hòa hợp của Tứ Đại Thiên Vương thôi.