Lạc Thanh Hàn lãnh khốc nói: “Tịch thu đồ ăn vặt của nàng.”
Tiêu Hề Hề như bị sét đánh.
Trời ơi! Vậy thì quá độc ác đi!
So với trực tiếp đánh nàng một trận còn khủng khiếp hơn!
*Anh lại biết chị rõ quá:v
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn run sợ của nàng, Lạc Thanh Hàn thực vừa lòng, phải khiến nàng biết sợ, nàng mới có thể luôn luôn đi theo bên người hắn.
Lạc Thanh Hàn đứng lên, đưa hai tay ra: “Giúp ta thay quần áo.”
Tiêu Hề Hề nhận mệnh tiến lên cởi thắt lưng trên áo hắn, hầu hạ hắn ngủ.
Theo thường lệ vẫn là nàng ngủ bên trong, Lạc Thanh Hàn ngủ bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hề Hề đã bị Lạc Thanh Hàn đánh thức.
Nàng mới vừa mở mắt ra, có chút mơ màng, còn tưởng rằng mình đang ở Thanh Ca Điện, theo bản năng mà gọi một tiếng Bảo Cầm.
Kết quả đáp lại nàng là thanh âm đạm mạc của nam nhân.
Tiêu Hề Hề tập trung nhìn, phát hiện người đứng mép giường căn bản không phải Bảo Cầm, mà là Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn còn đang mặc áo ngủ màu trắng, tóc rối tung, gương mặt thanh tuấn lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
“Nàng còn muốn ngủ tới khi nào?”
Hắn vừa rồi gọi nàng vài câu, nàng không phản ứng, đến khi hắn lay lay nàng, nàng lúc này mới từ trong giấc mơ tỉnh dậy.
Nữ nhân này ngủ thật sự rất giỏi!
Nàng vừa rồi cư nhiên còn kêu hắn Bảo Cầm?
Hắn thoạt nhìn có nửa phần tương tự giống cung nữ nhỏ bé kia không chứ?!
Tiêu Hề Hề bò dậy, mơ hồ nói: “Thì ra là điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn thúc giục: “Thời gian không còn sớm, nhanh chóng rời giường.”
Tiêu Hề Hề mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài còn đen như mực, trời còn chưa sáng mà!
Ngày thường nàng lúc này còn đang ở trong chăn ngủ ngon, nhưng hiện tại lại muốn nàng từ bỏ ổ chăn ấm áp, chuyện này đối với nàng quá tàn nhẫn.
. ngôn tình ngược
Nàng lồm cồm bò xuống giường, cầm lấy bộ quần áo thái giám bên cạnh mặc lên người.
Lạc Thanh Hàn liền mắt lạnh như vậy nhìn nàng.
Chờ nàng mặc thỏa đáng, hắn mới lên tiếng gọi người tiến vào.
Thường công công mang theo cung nữ thái giám tiến vào, hầu hạ Thái Tử điện hạ rửa mặt thay quần áo.
Tiêu Hề Hề không thể giúp cái gì, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.
Nhìn nhịn không được bắt đầu ngáp.
Nàng là thật sự không ngủ đủ, muốn ngủ nướng thêm một chút.
Cung nữ thái giám chú ý tới bộ dáng buồn ngủ của Tiêu Hề Hề, nghĩ thầm tối hôm qua Thái Tử điện hạ hẳn là đem nàng lăn lộn đến quá sức đi, chẹp, hình ảnh đó nghĩ đến liền cảm thấy kích thích.
Bởi vì Thái Tử đã dặn dò qua, hôm nay đồ ăn sáng không cần làm phức tạp, chỉ cần năm món ăn đơn giản một bát canh mà thôi.
Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề dùng đồ ăn sáng, nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, sau đó liền xuống lầu rời trạm dịch.
Nhiếp Trường Bình cùng mặt vài tên quan viên đi theo khác đều đã chờ ở cửa.
Bọn họ nhìn thấy Thái Tử tới, lập tức chắp tay hành lễ.
Nhiếp Trường Bình tầm mắt dừng trên người Tiêu Hề Hề một chút.
Thái Tử lên xe ngựa đầu tiên, sau đó mới đến phiên những người khác.
Tiêu Hề Hề định trở về xe ngựa của mình, vừa mới xoay người, đã bị Nhiếp Trường Bình từ phía sau nắm lấy bả vai.
“Tiêu Tây, ngươi muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với ta không? Ta một mình một chiếc xe, thực sự rất nhàm chán, ngươi cùng ta tâm sự đi!”
Tiêu Hề Hề vẫn nhớ thân phận phi tần Thái Tử, nàng đẩy tay Nhiếp Trường Bình ra, nghiêm túc nói: “Nô tài là người của Thái Tử điện hạ, nô tài chỉ phục vụ Thái Tử điện hạ mà thôi.”
“Chỉ là bồi ta tâm sự thôi mà.”
“Nô tài chỉ bồi duy nhất Thái Tử điện hạ nói chuyện phiếm thôi ạ.”
Tiêu Hề Hề càng cự tuyệt, Nhiếp Trường Bình càng cảm thấy hứng thú đối với nàng.
Hắn thật ra không có ý gì không an phận, thuần túy chỉ là vì đi đường quá nhàm chán, muốn tìm người để nói chuyện.
Các cung nữ bên cạnh Thái Tử hắn tất nhiên không dám làm loạn, ai biết những cung nữ đó có được Thái Tử sủng hạnh lần nào chưa, hắn cũng không muốn cùng Thái Tử tranh đoạt nữ nhân, thái giám thì lại khác, hắn nghĩ chọn đại một người cũng không có chuyện gì.