Editor: Miacheg
Lạc Thanh Hàn trong lòng vô cùng chán ghét.
Hắn ghét cảm giác bị điều khiển.
Nhưng hắn biết mình chưa đủ tư cách để từ chối.
“Nhi thần đã biết.”
Nói xong việc này, Tần hoàng hậu cũng không nói tiếp nữa.
Lạc Thanh Hàn thức thời mà cáo lui.
Lý trắc phi cũng vội vàng nói: “Thần thiếp cũng cáo lui”
Hai người lần lượt đi ra Tiêu Phòng Điện.
Trân Châu đỡ Tần hoàng hậu đứng dậy, chậm rãi đi vào nội điện.
“Nương nương, Ngài nghĩ Thái Tử điện hạ và Lý trắc phi có thể làm hoà không?”
Tần hoàng hậu không để ý lắm nói: “Nếu như nó có thể dỗ dành Thái Tử, cần gì phải đến trước mặt cầu xin bổn cung?”
Trân chân tò mò hỏi: “Người không phải muốn giúp nàng sao? Dù sao nàng cũng là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của người.”
“Nếu nó có bản lĩnh đứng vững, có thể cho bổn cung thấy giá trị trên người nó, bổn cung sẽ tự nhiên giúp, nhưng ngay cả đứng cũng không vững, bổn cung cần gì phải nhúng tay vào, không chừng lại tự liên luỵ đến chính mình?”
Trân Châu hiểu rõ: “Nương nương nói phải.”
Tần hoàng hậu: “Ngày mai, ngươi cho người xuất cung một chuyến, đến Tần gia hỏi thử muốn để cô nương nào tham gia Quần Phương Yến?”
“Vâng.”
…
Sau khi rời khỏi Tiêu Phòng Điện, tâm trí Lý trắc phi tràn ngập những gì Tần Hoàng Hậu vừa nói.
Tháng sau tổ chức Quần Phương Yến, đến lúc đó các quý nữ của kinh thành đều đến, hoàng hậu sẽ chọn Thái Tử Phi trong đó.
Một khi Đông Cung có Thái Tử Phi, ngày tháng của một trắc phi như nàng sẽ không thoải mái nữa.
Lý trắc phi nhìn bóng người cao lớn thẳng tắp trước mặt, trong lòng bồn chồn bất an, nàng bỏ qua lễ nghi, nhanh chóng vén váy chạy theo.
“Điện hạ, xin dừng bước!”
Lạc Thanh Hàn dừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt so với hồi nãy còn lạnh lùng hơn.
Nhưng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, nàng lấy hết can đảm, tiến lên chào hỏi, bộ váy thướt tha màu đỏ như nước khiến bước đi của nàng thêm phần quyến rũ, giống như một bông hoa mẫu đơn kiều diễm nở rộ.
Nàng đỏ mặt nói: “Điện hạ, đã lâu không gặp, thiếp rất nhờ người.”
Mặc dù bộ dáng ngượng ngùng, nhưng lời nói ra rất táo bạo và trực tiếp.
Sự tương phản này càng khiến nàng thu hút hơn.
Lạc Thanh Hàn lúc này tâm tình không tốt, căn bản không có ý thưởng thức mỹ nhân, thái độ không đổi hỏi.
“Một trăm lần Pháp Hoa Kinh chép xong chưa?”
Lý trắc phi sững người.
Nàng không nghĩ tới Thái Tử điện hạ còn nhớ rõ chuyện này.
Đã hơn ba tháng rồi!
Hơn nữa nàng đã bị phạt đi Tử Vân Am tự kiểm điểm một tháng, còn chưa đủ sao?
Lý trắc phi trong lòng uỷ khuất, cố ý làm nũng nói: “Điện hạ, thần thiếp ở Tử Vân Am mỗi ngày đều ăn chay niệm phật, đã ở một tháng rồi, so với việc chép kinh càng thêm thành tâm hơn không phải sao? Phật Tổ cũng đã tha thứ cho thần thiếp, điện hạ không cần truy cứu nữa không phải sao.”
Lạc Thanh Hàn thanh âm trở nên lạnh lùng: “Cho nên, nàng còn chưa chép xong?”
Lý trắc phi ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa.”
“Lúc trước ta đã đừng nói với nàng, chưa chép xong kinh thư không được phép ra khỏi cửa, nàng xem lời nói của ta như gió thoảng mây bay sao?”
Lý trắc phi bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng uỷ khuất muốn chết.
Nàng không hiểu, một mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều như vậy đứng trước mặt Thái Tử, Ngài ấy không những không động lòng, còn nhắc đến những cuốn kinh thư rách nát đó, Ngài ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng còn không bằng mấy quyển sách đó?
Lạc Thanh Hàn nghiêm khắc trách mắng: “Nàng về Kim Phong điện đi, chưa chép xong kinh thư không được ra khỏi cửa.”
Lý trắc phi uỷ khuất đồng ý.
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng, lên xe quay về Đông Cung.
Lý trắc phi tức giận đến giậm chân.
Nàng không ngờ rằng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Thái Tử không chịu tha thứ cho nàng.
Đều do Triệu mỹ nhân ngu ngốc đó!