Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng - Đại Quả Lạp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miacheg

Lạc Thanh Hàn mặt không biến sắc nói: “Tiêu Tây chính là nữ nhân, nàng là đích trưởng nữ của Trung Võ tướng quân, cũng là Tiêu lương đệ.”

Nhiếp Trường Bình nghi hoặc nói: “Điện hạ không phải vì thú vui kỳ lạ của bản thân, cố ý nói dối ta chứ?”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh.

Nhiếp Trường Bình bị cười đến da đầu tê dại, vội vàng cầu xin tha thứ: “Ta tin ta tin! Nãy ta chỉ nói đùa một chút thôi!”

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.

“Nàng còn nói bậy nữa, về sau cho nàng ăn chay.”

Tiêu Hề Hề do dự một giây: “Thiếp không dám nữa.”

“Nàng đến tìm ta có chuyện gì?”

Tiêu Hề Hề nói về việc mượn phòng bếp nhỏ.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Việc nhỏ như này, nàng tự làm là được.”

Tiêu Hề Hề cười vui vẻ: “Đa tạ điện hạ!”

Lạc Thanh Hàn: “Đừng cảm ơn trên miệng, phải cảm ơn chân thành vào.”

Tiêu Hề Hề lập tức che túi tiền lại: “Thần thiếp không có tiền.”

“Không cần tiền của nàng.”

Tiêu Hề Hề xoay người che ngực: “Thần thiếp bán nghệ không bán thân.”

Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “Nàng là nữ nhân của ta, bán hay không bán có gì khác biệt?”

Tiêu Hề Hề nghĩ về điều đó, buông tay xấu hổ nói: “Vậy thần thiếp bán thân không bán nghệ.”

Lạc Thanh Hàn không chịu đựng được nữa, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng, sau đóo nói.

“Tài nghệ của nàng rất đáng sợ, ta không có phúc để thưởng thức, nàng đánh một ván cờ với ta đi.”

Nghe vậy, Nhiếp Trường Bình lập tức nhường vị trí cho Tiêu lương đệ.

Hắn cuối cùng không bị Thái Tự ngược đãi nữa!

Tiêu Hề Hề nhìn bàn cờ trước mặt: “Chơi cờ vây sao?”

Lạc Thanh Hàn hỏi: “Nàng biết chơi không?”

“Có ạ, nhưng biết một chút thôi.”

Trước kia nàng thường chơi cờ với sư phụ và sư huynh.

Không có cách nào, trên núi có quá ít thứ để giải trí, bọn họ để giết thời gian thường xuyên rủ nhau chơi cờ, nhưng sau khi Tiêu Hề Hề chơi mạt chược và bài, sư phụ và các sư huynh đệ liền bắt đầu nghiện cờ bạc, không thoát ra được.

Mỗi lần nhìn thấy sư phụ chơi mạt chược một cách hào hứng, nàng cảm thấy có chút hoang mang.

“Cờ trắng đi trước, nàng đi trước đi.”

Giọng nói của Thái Tử kéo nàng ra khỏi suy nghĩ trở về thực tại.

Nàng cầm lấy một viên cờ trắng, ngẫu nhiên tìm một chỗ vừa mắt đặt xuống.

Lạc Thanh Hàn cầm cờ đen đi theo sau.

Sau hàng chục lần qua lại, quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, tình thế ngày càng trở nên phức tạp.

Tốc độ đi cờ của Lạc Thanh Hàn dần dần chậm lại.

Hắn có cái nhìn tổng thể rất tốt, mỗi khi hạ quân cờ hắn đều nhìn vào cục diện chung, vị trí của từng quân cờ đều phải cân nhắc kỹ càng. Có thể giai đoạn đầu hắn sẽ gặp bất lợi, nhưng ở giai đoạn giữa và cuối, vì sự bố trí cẩn thận trước đó của hắn sẽ bắt đầu phát huy tác dụng, khi đối phương phản ứng lại thì đã rơi vào bẫy của hắn, cuối cùng chỉ có thể tuỳ ý hắn xâu xé.

Đây là cách Nhiếp Trường Bình thua hắn.

Rõ ràng mỗi lần bắt đầu đều là Nhiếp Trường Bình chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng vẫn bị Thái Tử lật ngược ván cờ và thua hoàn toàn.

Loại phương pháp nhìn thấy trước mặt sắp thắng đến nơi lại bị phản công lại rồi bị thua thể thảm còn đáng buồn hơn là bắt đầu đã thua.

Cho nên Nhiếp Trường Bình không thích đánh cờ với Thái Tử, trải nghiệm cực kỳ tồi tệ.

Thái Tử lúc này vẫn ngồi thẳng, mặc dù đang bị bệnh nhưng dáng người vẫn thẳng tắp.

Hắn nhìn chăm chú vào ván cờ trước mặt, sự im lặng sâu thẳm trong đôi mắt.

Phải mất một lúc sau hắn mới hạ xuống quân cờ trong tay.

Những ngón tay của hắn khớp xương rõ ràng, thon dài, trắng mịn.

Đầu ngón tay trắng đối lập với quân cờ màu đen trong tay.

Giống như một bức tranh thuỷ mặc sống động, không khỏi thu hút sự chú ý của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK