Editor: Miacheg
Tiêu Hề Hề nhét một quả lê vẫn còn ấm vào tay Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn tâm tình phức tạp: “Đây là đại bảo bối của nàng?”
“Đúng vậy, đây là thần thiếp cố ý mang tới cho Ngài đó, rất ngon, ngọt và thơm đó!”
Khi nói chuyện, Tiêu Hề Hề cắn một miếng lê trong tay, hai má phồng lên, giống như con sóc nhỏ đang ăn một miếng lớn.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn quả lê trong tay, một lúc sau, hắn khẽ nhếch môi mỏng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Nước lê ngọt ngào khuếch tán trong miệng, trôi xuống thực quản vào trong cơ thể, khiến trái tim hắn cũng trở nên ngọt ngào.
Tiêu Hề Hề tràn đầy chờ mong hỏi: “Có ngọt không?”
Dường như mỗi lần chia sẻ đồ ăn với hắn, nàng đều hỏi ăn có ngon không, có ngọt không.
Lạc Thanh Hàn hỏi: “Quả lê này nàng cũng ăn, ngọt hay không hẳn nàng cũng biết, cần gì phải cố ý hỏi ta?”
“Khẩu vị mỗi người khác nhau. Món ăn thần thiếp thích có thể không phải là món mà Thái Tử thích. Thần thiếp đương nhiên phải hỏi ý kiến của Ngài. Còn nữa thần thiếp chủ động chia sẻ đồ ăn cho điện hạ, là biểu hiện của sự thiện ý, Ngài nhận được thiện ý của thần thiếp, nếu Ngài có thể đưa ra lời khẳng định chắc chắn, thần thiếp sẽ rất vui!”
Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt hạnh đào sáng ngời của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đối với nàng, suy nghĩ của ta quan trọng như vậy?”
Tiêu Hề Hề không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên!”
Lạc Thanh Hàn mím môi: “Nàng có phải hay không thường xuyên chia sẻ đồ ăn cho người khác?”
“Sao có thể? Thần thiếp hận không thể đem toàn bộ đồ ăn trên thế giới nuốt vào bụng, chính mình ăn không đủ, sao có thể chia cho người khác?”
“Trong lòng nàng, ta không phải người khác sao?''
Tiêu Hề Hề nắm lấy cơ hội nói: “Điện hạ là người thần thiếp thích nhất, thần thiếp nguyện ý chia sẻ tất cả những điều tốt đẹp với Ngài.”
Vườn rau ở hậu viện Thanh Ca Điện vẫn là phải dựa vào Thái Tử, vì vậy phải lấy lòng Ngài ấy!
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt dần dần dịu lại, tâm tình không vui cũng dần tốt lên.
Bảo Cầm bưng tới bát thuốc mới nấu.
Vừa rồi chén kia bị đổ, phải đun một bát khác.
Lạc Thanh Hàn không với tay lấy bát thuốc.
Bảo Cầm điên cuồng nháy mắt với Tiêu lương đệ ra hiệu, nhưng đáng tiếc Tiêu lương đệ đang tập trung ăn lê, hoàn toàn không nhận được tín hiệu ánh mắt của nàng.
Bất đắc dĩ, Bảo Cầm chỉ có thể thấp giọng kêu một tiếng: “Tiểu chủ.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn nàng: “Hả?”
“Điện hạ nên uống thuốc rồi.”
“Vậy thì uống đi.”
Bảo Cầm thiếu chút nữa thì đứng tim, nàng cố nặn ra một nụ cười hiền từ: “Điện hạ bị bệnh, người có phải hay không nên hầu hạ điện hạ uống thuốc.”
Tiêu Hề Hề muốn nói rằng Thái Tử bị bệnh, nhưng tay hắn không bị gãy, vì vậy hắn có thể tự uống thuốc.
Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đang giật liên hồi của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng hiểu ý của nàng.
Không phải chỉ hầu hạ Thái Tử uống thuốc thôi sao, không thành vấn đề!
Tiêu Hề Hề ăn miếng lê cuối cùng, vứt bỏ lõi, cầm lấy bát thuốc.
Nàng ghé mũi ngửi, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Mùi thật khó ngửi.”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Thuốc đắng dã tật.”
Tiêu Hề Hề chưa từng cho ai uống thuốc bao giờ, vì vậy động tác không tránh khỏi có chút vụng về, rất nhiều lần suýt chút nữa đem thuốc nhét vào lỗ mũi của Thái Tử.
May mắn Thái Tử không so đo cùng nàng, nàng đút một thìa, hắn liền uống một thìa.
Đáy bát dần dần hiện ra.
Bảo Cầm mang tới một đĩa mứt hoa quả.