Editor: Robinson
Lời nói đến đầu lưỡi, Bảo Cầm chỉ có thể nuốt xuống.
Ai ngờ nàng không nói, Tuệ Tương lại cất lời.
Tuệ Tương một bên ở phía trước biên dẫn đường, một bên như vô tình hỏi.
“Tiểu chủ trước kia ở Thanh Ca Điện hẳn là nhàn nhã?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, thuận miệng đáp: “Ừm.”
Tuệ Tương chậm rãi nói: “Ở Lân Đức điện với Thanh Ca Điện không giống nhau, nơi này là tẩm cung của Thái Tử, Thái Tử từ trước đến nay vô cùng coi trọng quy củ, đối với người hầu hạ bên cạnh yêu cầu lại càng khắc nghiệt hơn. Tiểu chủ vừa đến nơi này khả năng sẽ không quen, nhưng không có vấn đề gì, người có cái gì không hiểu đều có thể nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ chỉ cho ngài nên làm như thế nào.”
Tiêu Hề Hề lại ngáp một cái: “Ừm.”
Tuệ Tương nhịn không được ngoái đầu nhìn nàng: “Tiểu chủ vì sao hay ngáp vậy?”
“Bởi vì tự ta như vây đó.”
“Người buổi tối không ngủ đủ sao?”
Tiêu Hề Hề thở dài: “Ngủ với ăn cơm giống nhau, vĩnh viễn đều không thể đủ.”
Tuệ Tương: “…”
Nàng nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không thể nhịn xuống được, mở miệng nhắc nhở: “Nữ tử đi đường cần phải chú ý đoan trang, tư thái nhã nhặn, sao có thể vừa đi vừa ngáp? Như vậy thực không trang trọng, không ra thể thống gì.”
“Ừm.” Tiêu Hề Hề vừa nói dứt lời lại ngáp một cái.
Tuệ Tương: “…”
Tuệ Tương nghẹn ức hỏi: “Tiểu chủ có đang nghe nô tỳ nói chuyện không?”
Tiêu Hề Hề: “Có nè.”
“Nhưng nô tỳ nhìn người hình như không đem lời nói của nô tỳ để trong lòng.”
Tiêu Hề Hề cụp mắt, tỏ vẻ ngoài ý muốn: “Ầy, bị ngươi phát hiện rồi.”
Tuệ Tương: “…”
Cái gì mà bị ngươi phát hiện?
Ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, ta cũng không mù!
Lại còn có thể thừa nhận vô tư như vậy?
Ngươi kỳ thật là cố ý?!
Tuệ Tương thực sự bị chọc cho tức chết.
Nàng thân là đại cung nữ bên người Thái Tử, là cung nữ có địa vị cao nhất trong Đông Cung, cho dù là phi tần ở Đông Cung thấy nàng, cũng phải nhượng bộ nàng ba phần.
Nhưng vị Tiêu lương đệ này một chút mặt mũi cũng không cho nàng, nàng vừa rồi nói nhiều như vậy chỉ như nước đổ lá khoai!
Tuệ Tương nén giận nói: “Tiểu chủ, mong người đừng nghĩ nô tỳ quản thúc quá nhiều, nô tỳ cũng là vì tốt cho người mới nói nhiều như vậy. Nơi này là Lân Đức điện, là tẩm cung của Thái Tử, Thái Tử lại là người không thể chấp nhận được dù chỉ là hạt cát trong mắt, nếu người phạm vào kiêng kị, không chỉ có người phạt, ngay cả chúng nô tỳ cũng sẽ bị vạ lây.”
Tiêu lương đệ ngoan ngoãn đáp: “Được rồi.”
Nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện của nàng, Tuệ Tương lại tiếp tục lải nhải, nội dung đều là bảo nàng an phận thủ thường, đừng ỷ vào Thái Tử sủng ái lại làm xằng bậy.
Tiêu Hề Hề cũng không phản bác, chỉ ậm ừ đáp lời, nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng đầu óc đã sớm đã bay lên chín tầng mây.
Ai da, không biết hôm nay cơm trưa ăn gì nhỉ?
Nàng muốn ăn thịt, thịt gà thịt cá thịt vịt hay là thịt heo, nàng đều có thể ăn…
Vất vả hồi lâu mới đi tới tẩm điện của Thái Tử.
Tuệ Tương lúc này mới dừng nói.
Tiêu Hề Hề tiến lên vấn an: “Thần thiếp bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Tuệ Tương cùng Bảo Cầm đứng cách phía sau một bước, quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn lúc này đang ở phê duyệt hồ sơ Hình Bộ đưa lên, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Lại đây.”
Bởi vì có bệnh, giọng của hắn so với ngày thường có chút khàn, nhưng cũng không khó nghe, ngược lại có điểm trầm thấp quyến rũ.
Tiêu Hề Hề nghe vậy, hơi ngẩn người ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thái Tử, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, giữa mày bệnh khí quanh quẩn nhàn nhạt.
Hắn thật sự sinh bệnh.
Tiêu Hề Hề thực ngoài ý muốn, hắn không phải giả bệnh sao? Sao lại từ diễn thành thật rồi?