Editor: Robinson
Tiêu Hề Hề đánh giá nàng từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “Nhà ngươi có người mất à?”
Ty Trúc sững người.
“Tiểu chủ vì sao lại hỏi như vậy?”
Tiêu Hề Hề càng thêm khó hiểu: “Nhà ngươi nếu không có người mất, sao lại mặc một thân đồ tang? Không sợ đen đủi sao?”
Ty Trúc bị nghẹn đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Nàng ta nỗ lực nén cơn giận xuống, miễn cưỡng biểu lộ ra nét tươi cười.
“Tiểu chủ thật biết nói đùa.”
Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cầm đi qua Ty Trúc, cách một đoạn xa, Ty Trúc vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người.
“Tiểu chủ người không biết sao? Có câu, muốn đẹp cần đặt chữ hiếu làm đầu, Ty Trúc cô nương một thân phục trang như vậy, chắc là muốn bản thân trở nên xinh đẹp hơn chút.”
“Thời buổi này tiểu cô nương vì xinh đẹp, thật là quần áo nào cũng dám mặc, ta nếu mặc bộ này trở về, khẳng định bị cha ta đánh chết.”
“Tiểu chủ là lương đệ của Thái tử, tướng quân không dám đánh người đâu ạ.”
…
Ty Trúc tức giận đến mặt xanh mét, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Tiêu lương đệ nhìn thì ngây ngốc, không nghĩ lại nói chuyện thâm độc như vậy!
Nàng cúi đầu nhìn bộ váy trắng của mình.
Tiên khí phiêu du như vậy, sao lại nghĩ thành đồ tang chứ?!
Tiêu lương đệ chắc chắn là ghen ghét nàng quá xinh đẹp, sợ nàng cướp đi sự sủng ái của Thái Tử, cho nên mới cố ý nói như vậy, muốn chọc nàng để nàng thay quần áo.
Nàng sẽ không mắc mưu!
Nàng ôm bình ngọc đựng đầy sương sớm đi về phía tẩm điện.
Khi đến nơi, nàng ta nhìn thấy Tiêu lương đệ đang giúp Thái Tử điện hạ uống thuốc.
Lạc Thanh Hàn dựa vào đệm giường, môi khẽ nhếch lên, uống từng thìa thuốc Tiêu Hề Hề đút cho.
Thuốc đắng, mày hắn hơi nhăn lại, hiển nhiên là không thích mùi vị thuốc.
Thế nhưng hắn một câu oán giận cũng không có, an an tĩnh tĩnh như vậy mà uống xong bát thuốc.
Ty Trúc xem một màn như vậy, trong lòng hâm mộ xen lẫn ghen tị.
Tối hôm qua nàng mới chỉ chạm vào Thái Tử một chút, Thái Tử lại trực tiếp ném bát thuốc đi, lại thừa dịp Thái Tử tắm gội, nàng muốn đi hầu hạ Thái Tử, lại một lần nữa bị ngài cự tuyệt.
Nàng còn tưởng rằng Thái Tử có tâm lý bài xích nữ nhân, lo lắng không thôi.
Nhưng hiện tại nhìn hắn cùng Tiêu lương đệ hòa hợp như vậy, thấy hắn một chút bài xích cũng không có.
Ty Trúc nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần Thái Tử không phải ghét nữ nhân là tốt rồi.
Chỉ cần ngài thích nữ nhân, nàng sẽ có cơ hội lấy lòng Thái Tử.
Bảo Cầm theo thường lệ đưa tới mứt hoa quả.
Lạc Thanh Hàn chỉ ăn một miếng, còn lại tất cả đều cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vừa rồi nhẫn nại đút thuốc cho Thái Tử chính là vì bát mứt hoa quả này, cuối cùng cũng được như nguyện, nàng vui vui vẻ vẻ, hai mắt cong thành nét cười.
Nàng ném liên tiếp mấy miếng mứt vào miệng, ăn ngon lành.
Lạc Thanh Hàn nhắc nhở: “Ăn ít chút, chốc còn phải dùng đồ ăn sáng.”
“Vâng vâng! Thiếp cũng chỉ ăn một chút thôi mà.”
Lúc này Ty Trúc nắm lấy cơ hội, tiến lên hành lễ: “Nô tỳ Ty Trúc, xin thỉnh an Thái Tử điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn liếc nàng ta một cái, nhíu mày.
“Nhà ngươi có người mất sao?”
Ty Trúc: “…”
Tiêu Hề Hề trong miệng nhai mứt hoa quả, giúp nàng ta giải thích: “Thiếp vừa rồi đã hỏi qua, nhà nàng ấy không người mất.”
Lạc Thanh Hàn không vui: “Nếu không có người mất, vì sao mặc một thân đồ tang? Không sợ đen đủi sao?”
Ty Trúc nghẹn đến mức mặt đỏ hết lên, nàng nhỏ giọng biện giải: “Đây không phải đồ tang ạ.”
Lạc Thanh Hàn sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là nói ta nhìn lầm rồi?”
“Không có ạ,” Ty Trúc cuống quít quỳ xuống, ủy khuất nói, “Điện hạ không có nhìn lầm, là nô tỳ mặc sai quần áo, nô tỳ liền trở về đổi một bộ khác.”
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn nàng ta một cái.
Ty Trúc mắt ngấn lệ lui ra ngoài.