Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng - Đại Quả Lạp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lạc Vân Hiên lại đứng dậy, chân thành mà nói: “Thái Tử kỳ tài ngút trời, cư nhiên có thể nghĩ ra kế sách mở nhánh sông, thật sự là năng lực trác tuyệt. Nhi thần kiến giải vụng về, không bằng đem việc giải quyết tình hình hạn hán giao cho Thái Tử, làm cho thiên hạ bá tánh nhìn rõ, Thái Tử Đại Thịnh triều chúng ta so sánh với phụ hoàng, cũng không có nhiều kém cỏi.”

Lời này vừa nói ra, văn võ bá quan biểu tình đều đã xảy ra một chút biến hóa.

Lạc Vân Hiên nói nghe như là khen Thái Tử, kỳ thật là cố ý đẩy Thái Tử vào đầu sóng ngọn gió.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, đem Thái Tử cùng hoàng đế đánh đồng, khác gì châm ngòi quan hệ phụ tử sao?!

Mọi người trộm nhìn sắc mặt hoàng đế.

Hoàng đế cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thoạt nhìn không như đem câu nói cuối của Nhị hoàng tử để trong lòng, bàn tay ông vung lên, lập tức hạ chỉ.

“Nhị hoàng tử nói có lý, việc cứu tế việc giao cho Thái Tử toàn quyền phụ trách.”

Lạc Thanh Hàn chắp tay đáp: “Nhi thần tuân chỉ!”

Bãi triều, văn võ bá quan tốp năm tốp ba rời khỏi Vị Ương Cung.

Lạc Vân Hiên bị Lạc Dạ Thần gọi lại.

Lạc Dạ Thần tức giận nói: “Nhị đệ ngươi sao lại làm vậy? Vừa rồi vì sao lại nói giúp Thái Tử?”

Lạc Vân Hiên hơi mỉm cười: “Huynh trưởng, Thái Tử là huynh đệ chúng ta, ta đương nhiên muốn nói đỡ giúp hắn.”

“Ngươi đừng có giả bộ! Cái gì mà huynh đệ hay không huynh đệ, từ khi hắn cướp đi Thái Tử chi vị, ta đã không coi hắn là huynh đệ nữa rồi!”

Lạc Vân Hiên thu hồi nét cười, hạ giọng: “Đại ca chú ý lời nói!”

Lạc Dạ Thần khinh thường nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, về điểm này tâm tư ngươi ta còn không biết sao? Bề ngoại đạo mạo trang nghiêm, kỳ thật trong bụng ý nghĩ so với người khác sâu xa hơn nhiêu, ngươi với ta giống nhau, đều không muốn hắn làm Thái Tử. Ta không hiểu được, ngươi nếu không muốn như vậy, sao phải nói giúp hắn?”

Lạc Vân Hiên không định tiếp tục dây dưa với đại ca ngu xuẩn này của hắn, ôn hòa nói: “Lời nói của huynh, ta nghe không hiểu, ta còn có việc, đi trước một bước, cáo từ.”

Nói xong, hắn liền phiêu nhiên rời đi.

Lạc Dạ Thần hướng về phía hắn chậc một tiếng: “Ngụy quân tử!”

Hắn không hiểu được dụng ý của Lạc Vân Hiên, dứt khoát không muốn suy nghĩ thêm, trực tiếp đi hỏi phụ tá.

Hắn làm Đại hoàng tử, thuộc hạ dưỡng không ít kỳ nhân dị sĩ, trong đó tự nhiên không thiếu người đầu óc linh hoạt.

Phụ tá nghe hắn nói xong ngọn nguồn, suy nghĩ một lúc đã có thể đưa ra kết luận.

“Nhị hoàng tử đây cố ý đào hố chôn Thái Tử.”

Lạc Dạ Thần hứng thú: “Sao?”

“Lần này phương nam tình hình hạn hán rất nghiêm trọng, nhưng triều đình rồi lại không thể chi ngân sách cứu tế, nhưng nếu mặc kệ, chắc chắn gặp phải dân oán. Hiện giờ Thái Tử lại bị đẩy cho củ khoai lang nóng phỏng tay này, nếu hắn không thể giải quyết vấn đề ổn thoả, tương lai không chỉ bị hoàng đế trách phạt, trên lưng còn gánh thêm sự phẫn nộ của bá tánh, nói không chừng, khả năng Thái Tử chi vị giữ không nổi.”

Lạc Dạ Thần mắt sáng rực lên.

Hắn vỗ đùi, hưng phấn mà cười nói: “Hoá ra là như thế này! Nhị đệ không hổ là huynh đệ của ta, tâm nhãn quả thực khiến ta bội phục, loại chiêu này cũng chỉ có hắn nghĩ ra!”

Hắn bắt đầu chờ mong, Thái Tử không giải quyết được tình hình hạn hán mà bị giáng chức thóa mạ.

Nếu hắn thật sự bị thu hồi Thái Tử chi vị, khi phụ hoàng l lập Thái Tử mới, thể nào cũng phải ưu tiên suy xét trưởng tử là hắn.

Tưởng tượng đến đây, Lạc Dạ Thần liền lòng như lửa đốt

Trong thư phòng Minh Quang Cung.

Thái sư râu bạc rung rung, run rẩy hỏi: “Thái Tử điện hạ, tình hình hạn hán bốn quận phương nam, ngài có phương pháp giải quyết nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK