Editor: Miacheg
Trong Tiêu Phòng Điện, Tần hoàng hậu biết có Lý trắc phi cầu kiến, lạnh nhạt nói.
“Cho vào.”
Lý trắc phi rủ mắt đi vào.
Tuy nàng và Tần hoàng hậu là họ hàng, nhưng Tần hoàng hậu ở địa vị cao, khí chất áp bức, Lý trắc phi vừa đến trước mặt, bất giác trở nên căng thẳng, sợ chính mình làm sai phải chịu trừng phạt.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
Tần hoàng hậu lười cùng nàng vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi tìm bổn cung làm gì?”
Lý trắc phi đã chuẩn bị sẵn những lời khách sáo, nhưng bây giờ gặp ánh mắt lãnh đạm của Tần hoàng hậu, nhất thời không dám nói lời nào.
Nàng quỳ xuống đất, ngượng ngùng nói: “Lúc trước thần thiếp đắc tội với Thái Tử điện hạ, muốn cùng Thái Tử điện hạ hoà giải, nhưng điện hạ không chịu gặp thần thiếp, thần thiếp không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin người giúp đỡ.”
“Ngươi tìm bổn cung chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy?”
Lý trắc phi cảm nhận được sự châm chọc của hoàng hậu, lấy hết can đảm nói: “Thần thiếp biết không nên vì chuyện vặt vãnh như vậy mà quấy rầy người, nhưng thật sự… thần thiếp hết cách rồi, chỉ có thể đến cầu xin một vài lời khuyên.”
Nói xong, nàng cung kính hành lễ với Tần hoàng hậu.
Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng:
“Ngươi xác định muốn bổn cung ra tay giúp ngươi.”
Lý trắc phi lại lần nữa dập đầu: “Chỉ cần Ngài có thể giúp đỡ thần thiếp hoá giải hiểu lầm với Thái Tử, thần thiếp nguyện ý làm trâu làm ngựa cho người.”
Lúc này, Tần hoàng hậu thậm chí không có ý mắng nàng ngu xuẩn, chỉ nhàn nhạt nói.
“Quỳ ở bên cạnh.''
“Vâng.”
Lý trắc phi cũng không dám hỏi nhiều, liền tránh sang một bên ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tần hoàng hậu cho gọi một tên thái giám, bảo hắn đi Đông Cung mời Thái Tử tới.
Lý trắc phi nghe được lời này, trong lòng vui vẻ.
Quả nhiên, nàng cầu cứu Tiêu Phòng Điện là quyết định đúng đắn, chỉ cần Tần hoàng hậu ra tay, hiểu lầm giữa nàng và Thái Tử nhất định sẽ hoá giải!
Rất nhanh Lạc Thanh Hàn đã tới.
Hắn đi vào Tiêu Phòng Điện, thoáng nhìn thấy Lý trắc phi đang quỳ bên cạnh.
Lý trắc phi đang lén nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vốn dĩ Lý trắc phi lòng tràn đầy mong chờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thái Tử, nàng lập tức rùng mình một cái.
Đột nhiên, sự mong đợi của nàng biến mất, chỉ còn lại là sự lo lắng.
Lạc Thanh Hàn quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Tần hoàng hậu ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Tần hoàng hậu nhàn nhạt hỏi: “Lần này đi về phương nam có thu hoạch gì?”
Lạc Thanh Hàn thuật lại mọi chuyện.
Tần hoàng hậu chỉ im lặng lắng nghe.
Đợi hắn nói xong, cũng không hỏi hắn ở bên ngoài có tốt không, cũng không có ý khen ngợi hắn.
Thái độ vẫn luôn thờ ơ.
“Ngươi vừa mới tiếp quản Hình Bộ, nhất định còn rất nhiều chỗ không rõ, Tần gia có vài người đảm nhận chức vụ ở Hình Bộ, có thể bớt chút thời gian nói chuyện với họ.”
Lạc Thanh Hàn: “Nhi thần đã biết.”
Theo sự hiểu biết của hắn đối với Tần hoàng hậu, nói xong câu này sẽ đuổi người.
Mẫu tử họ sẽ không bao giờ nói chuyện gì ngoài chính sự, nói xong liền ai bận việc nấy.
Lại không ngờ đến Tần hoàng hậu lại mở miệng nói:
“Tháng sau, ở Thượng Lâm Uyển có tổ chức Quần Phương Yến, đến lúc đó sẽ mời các thiên kim khuê cát từ các thế gia khác nhau ở kinh thành, ngươi cùng bổn cung đi xem thử. Vị trí Thái Tử Phi trước giờ để trống không phải việc tốt, Đông Cung lớn như vậy, nhất định phải có người xử lý cùng ngươi. Hơn nữa tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên sinh thêm con cháu cho hoàng gia, thân là Thái Tử mà lâu rồi không có con, e rằng sẽ bị chỉ trích.”