Buổi chiều, phu nhân tướng quân mang theo đích thứ nữ đi tới Thanh Ca Điện.
Vị phu nhân này họ Tiết, hiện giờ đã 33 tuổi, vẻ ngoài đoan trang tú lệ, nhìn qua thực là một nữ nhân ôn nhu.
Tiết thị sinh được hai nữ nhi cùng một nhi tử, bên cạnh đó thì phủ tưởng quân vẫn còn mấy thiếp thất với hài tử khác nữa.
Hôm nay người được nàng mang tiến cung, là đích thứ nữ Tiêu Tri Lam.
Còn đích trưởng nữ, chính là người đã gả vào Đông Cung, Tiêu Hề Hề.
Tiết thị làm phu nhân tướng quân, có tứ phẩm cáo mệnh trên người, nhưng Tiêu Hề Hề lương đệ thân phận lại là từ tam phẩm, nên so với bà ta cao hơn một bậc.
Tiết thị cùng Tiêu Tri Lam đứng ở khoảng cách rất xa Tiêu Hề Hề, hạ gối hành lễ.
“Thần phụ thần nữ bái kiến Tiêu lương đệ.”
Tiêu Hề Hề muốn đi qua đỡ Tiết thị.
Tiết thị lại giống bị dọa tới, vội vã lôi tiểu nữ nhi lui xuống.
Nhìn bộ dáng giống như là tránh né hồng thủy mãnh thú.
Tiêu Hề Hề dừng chân, trên mặt nét cười phai nhạt một chút, nàng nói: “Mẫu thân không cần đa lễ, nơi này không có người ngoài, người có thể hành xử tự nhiên.”
Tiết thị tự biết mình vừa rồi phản ứng thái quá.
Bà ta vội vàng thu lại biểu tình, lễ phép khách sáo mà nói: “Thần phụ không dám.”
Tiêu Tri Lam ở phía sau mẫu thân, tò mò mà đánh giá vị tỷ tỷ của mình.
Tiêu Tri Lam năm nay mới vừa tròn mười tuổi, khuôn mặt tròn vo, hai con mắt long lanh, bên hông là hai túi hầu bao, trông như là tiểu oa oa trong tranh tết, thực làm cho người ta thích thú.
Tiêu Hề Hề nói Bảo Cầm cầm lấy chút thức ăn cho Tiêu Tri Lam.
Tiêu Tri Lam nhìn đồ ăn ngon, muốn với tay ra lấy, lại bị mẫu thân lập tức ngăn lại.
Tiết thị thấp giọng nói: “Tiểu Lam, chúng ta không ăn đồ ở nơi này, chờ về nhà, nương cho người chuẩn bị đồ ăn cho con.”
Tiêu Tri Lam tuy rằng mới có mười tuổi, song không phải cái gì cũng đều không hiểu.
Nàng trong lúc vô ý nghe bọn hạ nhân nói chuyện, biết được nàng có một tỷ tỷ ruột thịt, nhưng tỷ tỷ này lại là Thiên Sát Cô Tinh, mệnh xui rủi, chỉ cần cùng nàng thân cận, đều sẽ chết oan uổng.
Vì thế tỷ tỷ vừa mới sinh ra đã bị đưa đi, thế nên Tiêu Tri Lam từ nhỏ chưa thấy qua vị tỷ tỷ này.
Chỉ đến năm trước, tỷ tỷ bỗng nhiên trở về nhà, Tiêu Tri Lam lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Nhưng người trong nhà tựa hồ đều không coi trọng nàng, nhìn thấy nàng đều chọn đường vòng đi.
Cha mẹ cũng lệnh cho Tiêu Tri Lam cùng đám hài tử trong nhà không được nói chuyện với tỷ tỷ, không được ở cùng tỷ tỷ, ngay cả nhìn một cái cũng không được.
Ngày thường vào lúc ăn cơm, tỷ tỷ đều là ở một mình trong tiểu viện ăn, cũng rất ít ra cửa, không có người lui tới.
Đến khi tuyển tú bắt đầu, nàng mới lần đầu tiên chủ động đi ra khỏi cửa viện đứng trước mặt cha mẹ, tỏ ý muốn gả tiến Đông Cung.
Tỷ tỷ như nguyện gả cho Thái Tử, trở thành Thái tử lương đệ.
Tướng quân trong phủ trên dưới trăm người như một cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tiết thị đem tiểu nữ nhi che chắn sau lưng, bộ dáng như gà mái bảo vệ con non, sợ con mình bị người khác hại.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy một màn này, trong lòng thoáng trùng xuống.
Tiết thị thật cẩn thận mà nói: “Tướng quân nghe nói Tiêu lương đệ tham gia tiệc mừng thọ bị trúng độc, trong lòng rất lo lắng, nhưng người gần đây bận rộn, hơn nữa còn là ngoại thần, không tiện vào hậu cung, liền bảo thần phụ mang theo Tiểu Lam đến thăm người.”
Tiêu Hề Hề nói: “Làm phiền cha mẹ nhọc lòng, ta hiện tại đã khoẻ, không bị ảnh hưởng gì.”
Ánh mắt nàng dừng trên người Tiết thị cùng Tiêu Tri Lam một lát, khẽ nhíu mày.
“Mấy ngày nay nương cùng muội muội ngàn vạn lần không được qua cầu, nhớ lấy!”
Tiết thị khó hiểu: “Vì sao?”
Người trong nhà cũng không biết Tiêu Hề Hề là người phái Huyền Môn, mà nàng cũng không định đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.
Nàng nói: “Không cần hỏi vì sao, người chỉ cần nhớ kỹ những lời này là được.”