Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng - Đại Quả Lạp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miacheg

Lạc Thanh Hàn: “Hẹn hò?”

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói: “Đó là một cuộc gặp gỡ giữa nam và nữ trước khi thành thân.”

Lạc Thanh Hàn cảm thấy mô tả này khá phù hợp.

“Quần Phương Yến trên danh nghĩa là một bữa tiệc ngắm hoa, nhưng nó thực sự là dịp cho các nam nhân và nữ nhân của các nhà thế gia quý tộc có cơ hội gặp nhau. Mẫu hậu muốn từ bữa tiệc này tuyển ra một người làm Thái Tử Phi.”

Nói xong hắn liền dừng lại, yên lặng nhìn Tiêu Hề Hề, chờ đợi phản ứng của nàng.

Không ngờ, Tiêu Hề Hề chỉ đáp lại một cách hờ hững: “Ra là như thế.”

Sau đó nàng liên tục ăn, hoàn toàn không để ý gì đến vấn đề này.

Lạc Thanh Hàn đợi hồi lâu cũng không nhận được phản hồi như mong muốn, chỉ có thể chủ động mở miệng dò hỏi.

“Biết ta muốn lấy thêm thê thiếp nữa, nàng không có gì để nói sao?”

Tiêu Hề Hề nuốt bánh bao trong miệng, cười rạng rỡ, chân thành chúc phúc.

“Chúc người hẹn hò thành công.”

Lạc Thanh Hàn chỉ cảm thấy hơi thở của mình như bị mặc kẹt ở trong lồng ngực, lên xuống không thông, rất khó chịu.

Đôi môi mỏng của hắn mím lại, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nàng hoá ra cũng chỉ như những người khác, hi vọng ta có thể lập Thái Tử Phi.”

“Kỳ thật điện hạ có Thái Tử Phi hay không là chuyện của điện hạ, điện hạ có thể tự mình quyết định, ý kiến của thần thiếp không quan trọng.”

Nếu là như trước, Lạc Thanh Hàn nghe được câu trả lời như vậy, khẳng định sẽ không có phản ứng, thậm chí sẽ còn thấy đối phương là người hiểu biết, rộng lượng.

Nhưng hiện tại hắn cảm thấy ánh mắt thờ ơ của Tiêu Hề Hề thật chướng mắt.

Trong lòng hắn có một ngọn lửa không biết từ đâu đang chậm rãi bốc lên, sắc mặt trầm xuống, trong giọng điệu lạnh lùng lộ ra một tia nghiến răng nghiến lợi…

“Ta hy vọng nàng có thể nhớ kỹ những lời này, sau này đừng có hối hận.”

Nói xong, Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi ra ngoài với vẻ mặt ủ rũ.

Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao hắn có thể trở mặt như vậy, vội vàng bỏ thức ăn trong tay, đứng dậy hành lẽ.

“Thần thiếp cũng tiễn Thái Tử điện hạ.”

Lạc Thanh Hàn nghe xong lời này càng thêm tức giận, bước chân càng nhanh hơn, cả người càng toát ra vẻ lạnh lẽo.

Thấy vậy, các cung nữ và thái giám đang đợi ở ngoài cửa đều quỳ xuống hành lễ, không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của Thái Tử.

Bọn họ không hiểu, vừa rồi Thái Tử vào cửa còn không có việc gì, tự dưng nháy mắt liền tức giận bỏ đi?

Chẳng lẽ Thái Tử cùng Tiêu Lương đệ cãi nhau?

Đến khi Thái Tử rời đi, các cung nữ và thái giám mới dám đứng dậy.

Họ thận trọng thăm dò vào trong phòng, thấy Tiêu Lương đệ không hề tỏ ra thất vọng cũng không do dự, liền yên tâm ngồi xuống tiếp tục ăn, như thể vừa rồi không có chuyện xảy ra.

Mọi người nhất thời không hiểu được chuyện gì đã diễn ra?

Bọn họ suy nghĩ một chút, liền cảm thấy Tiêu Lương đệ có lẽ đang giả vờ bình tĩnh, cố ý giấu trong lòng sự lo sợ, cho nên không dám quấy rầy nàng, cho nàng không gian yên lặng.

Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn bánh bao hấp cùng củ cải muối.

Nàng súc miệng và trở lại giường đi ngủ.

Nàng được đắp một chiếc bông mềm mại và thoải mái nhắm mắt đi ngủ.

Nhưng nàng thật sự không hiểu vì sao Thái Tử lại tức giận như vậy, sinh ra trong hoàng thất tuy hơi thiếu thốn tình cảm nhưng lại giàu có về vật chất.

Chẳng những mỗi ngày được ăn ngon, còn được ngủ trên giường rộng gối êm mỗi đêm, có thể muốn ăn liền có người mang đến, ngày tháng giống thần tiên như vậy, lại còn không thỏa mãn sao?

Vẫn còn quá trẻ, thiếu va chạm với xã hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK