Mục lục
Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em? - Hạnh Pinky
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...Chân thành cám ơn sự chờ đợi và thông cảm cho sự bận bịu của các độc giả thân yêu dành cho tác giả tôi đây. Xin chúc mọi người 1 năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nhé!!!...

................

Thế rồi cái Tết Nguyên Đán đầu tiên mà tôi được hạnh phúc quây quần bên 1 gia đình mới trọn vẹn đã đến. Cái Tết mà quần áo mới tôi bận qua mấy mùng mền vẫn chưa hết. Trái ngược hoàn toàn với những mùa Tết thiếu thốn cả về tình thương lẫn vật chất của quãng thời gian đầy tủi hổ lúc xưa. Khi năm nào tôi cũng đón xuân cùng những đứa trẻ, và những người bạn cơ nhỡ trong Trại trẻ tình thương Bé Thơ bên bà Nội và các cô giáo dưỡng. Lúc đó, trong lòng đứa nào đứa nấy cũng ao ước có cha có mẹ đầy đủ, được bận quần áo mới đi chúc tết họ hàng để nhận bao lì xì. Tưởng chừng mơ ước ấy quá xa xôi và không thể nào thành hiện thực. Nhưng ông Trời lại thương tình cho tôi được sum vầy quây quần bên 1 gia đình mới như thế này, tôi tự cảm thấy mình quá may mắn và hạnh phúc biết bao. Và tôi cũng thầm cầu mong cho những đứa trẻ bất hạnh khác, họ cũng sẽ tìm gặp được những điều kỳ diệu như tôi đã gặp được thầy Vinh - anh chồng cục súc thân yêu của tôi vậy!

Mấy mùng đầu năm mới, tôi ở nhà Tổ ăn Tết đoàn viên cùng với gia đình chồng, rồi theo thầy đi chúc tết bà con họ hàng bên nhà ổng. Tiền lì xì mừng tuổi, tôi bội thu được nguyên 1 cọc chà bá vừa tiền Đô lẫn tiền Việt, tối về rảnh rỗi lôi ra đếm muốn gục vì buồn ngủ. Vui thì có vui thiệt, nhưng đầu năm đầu tháng tôi đã bị anh giáo già lựu đạn chơi xỏ 1 cú muốn độn thổ rồi. Nghĩ sao ổng dụ, kêu tôi học câu tiếng Tàu đi chúc Tết chú Jill với mấy anh chị người quen cho có thành ý, vì họ hàng nhà ổng gốc gác người Hoa không à. Ổng đảm bảo tôi mà nói câu này xong là tiền lì xì vào đầy túi. Tôi ngây thơ khờ khạo, lần đầu đón tết bên 1 đại gia đình nên còn nhiều bỡ ngỡ, bởi thế ổng dạy sao tôi nghe vậy. Làm cả đêm 30, tôi nằm ôm ổng mà cứ lẩm bẩm cái câu ổng dạy như niệm thần chú: “Cung hỉ phát sồi, dách màn mụ lòi, xập màn dậu lòi”.

Bà nội cha ơi! Thế là gặp ai tôi cũng tay bắt mặt mừng chúc hết ba chồng, mẹ chồng, chú thím Jill, Na. Còn cả anh Luân, anh Đạt...tùm lum tá lả người. Đến khi chú Jill hỏi tôi biết câu ấy có nghĩa là gì không? Tôi còn dõng dạc trả lời chú, rằng anh Jack nói đó là: “ Chúc mừng năm mới, phát tài phát lộc”. Làm cả nhà được 1 phen cười rồi chọc quê tôi muốn đào lỗ chôn mình luôn. Cuối cùng tôi mới biết ý nghĩa của câu chúc ấy là: “Năm mới phát tài, 1 đồng không lấy, 10 đồng mới lấy.” Nói coi tôi có muốn mang nhục không? Bị gã chồng đem ra làm trò cười cho mọi người đầu năm đầu tháng như vậy đó. Nên tôi ức đến nỗi chỉ biết méo mó mặt mày nhìn gã với nỗi hận cao ngút trời. Đồ cha già mắc dịch!

Ăn chơi lễ Tết vậy chứ, gia đình chúng tôi cũng không quên san sẻ và lan toả niềm vui năm mới này đến những hoàn cảnh bất hạnh. Tôi cùng gia đình anh giáo vào trong các trung tâm chăm sóc những ông cụ bà lớn tuổi, những trại trẻ mồ côi tình thương và nuôi dưỡng người khuyết tật. Với tinh thần muốn hỗ trợ vật chất, cũng như động viên tinh thần của họ và cầu chúc họ 1 năm mới an lành.


Sau khi hoàn thành tất cả các công việc cần làm, anh giáo già sắp xếp mọi thứ và bắt đầu dẫn tôi đi du xuân ra Bắc vào Nam, lên rừng rồi xuống biển. Để cho tôi được khuây khoả đầu óc lẫn mở mang tầm mắt về thiên nhiên của đất nước. Và nơi đầu tiên tôi muốn đến nhất đó chính là biển. Bởi từ nhỏ tới lớn, tôi dám thề là chưa nhìn thấy biển ra sao chứ đừng nói là tắm biển. Chỉ biết xuýt xoa và ao ước ngắm cảnh biển ở trên TV cùng với bà nội thôi. Vì thế khi anh giáo hỏi, tôi hí hửng vòi vĩnh ngay: “Em muốn đi tắm biển cơ”. Mặc dù ở nhà, 1 tuần 3 buổi sáng, tôi phải dậy sớm theo anh chồng già lên sân thượng bơi vài vòng trước mặt ổng để nâng cao sức khoẻ, cũng như rèn luyện thể chất để có 1 vóc dáng cân đối. Nhưng tôi vẫn muốn được đi biển 1 lần, chẳng phải vì ham bơi lội gì đâu. Mà để được thử cảm giác được chạm chân trên cát vàng và nghe sóng biển vỗ rì rào ra sao.

Anh giáo Vinh rất cưng chiều tôi, nghe tôi đòi là ảnh đưa tôi ra Nha Trang liền. Sau đó 'book' 1 khu nghỉ dưỡng cao cấp rất chi là hầm hố, cho tôi ăn chơi thoả thuê đã đời mới thôi. Bởi muốn tắm biển có tắm biển, muốn tắm hồ bơi có hồ bơi. Vì biển lẫn hồ bơi nó ở ngay trước mặt căn hộ của chúng tôi rồi. Một bãi biển riêng tư và thanh vắng, chắc chỉ có vợ chồng tôi ở đây và xa xa là vài du khách ở các căn hộ khác.

Tôi nhanh chóng soạn đồ rồi thay ngay 1 bộ bikini màu hồng phấn khá kín đáo. Sau đó nhanh chân theo anh giáo ra biển liền khi trời đã về chiều nhưng ánh nắng vẫn còn chút hơi ấm. Anh chồng tôi thì bận bộ đồ vải đũi áo sơ mi tay ngắn và quần lửng màu trắng trông rất thoải mái và lãng tử. Nói thiệt chứ tả riết đâm ra nhàm, chứ tướng tá của ổng bận gì trên người trông cũng thấy đẹp mắt, nên tôi chỉ muốn tóm gọn bộ dạng ổng lúc này trong 1 từ 'ngon' thôi. Đang còn tưởng tượng ổng mà xuống biển để thân hình đô con này ngấm nước 1 cái, chắc dám 'chim sa cá lặn' luôn.

Ôm lấy eo thầy và nép trong lòng ổng trước 1 không gian bao la và vô cùng rộng lớn như thế này. Tôi nhắm mắt để nghe gió mang theo hương vị mặn mà của biển cả thổi đầy vào trong khoang mũi. Dưới chân, sóng biển từng đợt đập nước vào cổ chân nhỏ nhắn của tôi mát lạnh. Đúng là cảnh đẹp, chồng đẹp.. khiến cho tâm trạng của tôi lúc này cảm thấy hưng phấn cực kỳ. Bởi thế mà tôi vừa cảm thấy vừa yêu đời, vừa yêu đất nước cũng vừa yêu anh luôn.

- Hài lòng chị hai chưa?

Mải hít hà khí trời và tâm hồn đang bay bổng vì khung cảnh lúc này trông vô cùng lãng mạn. Giọng nói trên đỉnh đầu bỗng dội xuống như muốn gọi hồn tôi về lại với xác. Ngước mắt mình lên, tôi nhìn anh giáo già nhà mình và nhe răng cười toe toét bắt đầu bài ca nịnh bợ ổng:

- Quá ư là hài lòng luôn! Anh là số 1 trong lòng em.

Thà dẻo mỏ vậy đi, chịu khó nổi da gà chút xíu mà nó an toàn. Còn hơn ngứa mỏ nói tào lao vớ vẩn, mất công chọc ổng cọc lên lại ném tôi xuống biển là thấy bà tôi luôn.

Nghe tôi mồm mép biết điều, thầy nhoẻn miệng cười khoái chí. Nói rồi ổng rời bàn tay đang nắm lấy eo tôi mà đưa lên đầu tôi để xoa lấy tóc tai tôi đang bay tứ tả vì gió. Sau đó thầy khẽ khàng cúi xuống hôn lên trán tôi 1 cách đầy nâng niu và thương yêu, không quên thỏ thẻ vào tai tôi rằng:

- Anh yêu bé Phương nhất!

'Ào', sóng vỗ vào tim tôi mất rồi. Giọng nói âm trầm theo gió rót vào tai tôi lời yêu thương ngọt ngào. Khiến tôi muốn chết lịm trong biển tình say đắm này. Bỗng chốc tôi đỏ mặt và ngại ngùng. Mặc dù đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi được nghe thầy nói lời yêu, nhưng bản thân vẫn còn cảm thấy e thẹn ngại ngùng và con tim nao nức lắm.

Vòng cả 2 tay ôm lấy eo thầy, tôi ngước lên hỏi thầy bằng giọng mềm mại và dễ tan chảy như kẹo bông gòn:

- Anh có nói thiệt không?

Cứ ngỡ ổng sẽ cùng tôi diễn tiếp phân khúc lãng mạn này cho trọn bộ phim. Thế mà ổng lại bẻ lái đáp lại tôi bằng sự lãng nhách như thế này:

- Không! Tôi nói xạo cho em vui vậy thôi, chứ cái mặt lì lợm của em ai mà thèm yêu đương gì. Thôi, xuống vọc nước cho đã đi còn lên ăn uống nữa nè chị hai. Mất công mốt lại bắt bẻ kêu tôi chưa bao giờ dẫn em đi biển.

Í xời, nói câu nghe thấy ghét ghê chưa kìa. Chắc tôi thèm ổng yêu quá! Câu trước thì vuốt ve, câu sau nói như muốn đấm vào mặt người ta vậy. Hỏi sao tôi hay hỗn với cãi lời với ổng là vậy, đều có lý do cả thôi.

Chuyển khuôn mặt đang giữ trạng thái thẹn thùng thiếu nữ đồ, tôi mau chóng lộ ra sự bướng bỉnh và láu cá của bản thân. Cái bản ngã mà từ khi về làm vợ ổng tôi mới bộc lộ ra, mặc dù trước kia tôi ngoan ngoãn và chẳng sân si ai bao giờ. Cũng đang tính khịa lại ổng câu gì đó nhưng nghĩ lại sợ chết trẻ giống hôm nọ. Thế nên tôi bèn nuốt cục ức của mình xuống bao tử. Rồi bĩu mỏ tỏ vẻ mặt không phục, sau đó nguẩy đít đi ra vùng nước sâu hơn bỏ mặc lão trâu già đáng ghét đứng lại đó. Miệng lẩm bẩm không ngừng mắng mỏ ổng nhưng cho mình tôi nghe thôi để đỡ tức:”Không yêu chứ cưới con gái nhà người ta làm cái gì, trả tự do cho người ta đi....á...”. Chưa kịp khẩu nghiệp hết câu, cả cơ thể tôi đã được bế bổng lên cách mặt đất cả khúc trong trạng thái đột ngột. Theo phản xạ, tôi ré lên vì bị làm cho hết hồn:

- Anh làm cái gì vậy hả?

- Anh bế cục cưng của anh.

Thầy vừa cười vừa ẵm tôi đi ra hướng biển. Còn tôi thì làm mặt dỗi vì vừa nãy mới bị ổng làm cho quê xong. Cố dùng tay đẩy người thầy ra, tôi hậm hực:

- Ai là cục cưng của anh chứ? Thả em xuống!!!!

'Tõm', lão trâu già cục súc chơi cà chớn thả tôi xuống nước thật. Mà mực nước chỗ này đã tới eo tôi rồi nên cả người tôi liền chìm trong biển nước, còn bị sóng biển thay lão chồng vỗ cho mấy cái vào mặt càng khiến tôi bừng tỉnh và nhận ra...tôi muốn ly hôn với lão tra nam kia bây giờ, liền, ngay và lập tức, không nói nhiều.

Cố lồm cồm đứng dậy với toàn thân ướt sũng từ đầu đến chân, nhưng rất nhanh tôi liền được anh giáo cúi xuống bế xách nách tôi lên để 2 chân tôi quắp vào người ổng. Vừa vuốt nước trên mặt, nhưng mắt tôi không tài nào mở lên nổi vì bị nước biển làm cho cay xè rồi. Được cái miệng tôi là cơ quan có thể hoạt động lại nhanh nhất vào lúc này. Thế nên tôi bức xúc la mắng thầy không ngừng, với chất giọng bị chọc cho muốn khóc tới nơi:

- Anh ghét em thì cứ nói 1 tiếng, thú vui của anh là đày đoạ em cho chết từ từ có phải không?

Tôi gào mồm giữa biển thể hiện rõ sự bất mãn của bản thân dành cho ổng. Biết là đã giỡn với tôi hơi quá đà, thầy vội bợ mông tôi cao lên và ôm lấy tôi dỗ dành:

- Ai biểu em kêu anh thả nên anh mới thả, anh thương em muốn chết mà ghét gì trời? Thôi nín đi, anh xin lỗi mà. Tại anh muốn chứng minh cho em biết 1 điều là nước biển mặn thiệt thôi. Trước giờ anh đe em hoài ai kêu em bướng không chịu nghe làm chi.

Chắc tôi sôi máu với ổng chết mất! Vâng, tôi không ngu đến nỗi mà không biết nước biển có muối nên mặn. Nhưng khi đã trực tiếp nếm được vị nước biển, tôi nhận ra:

- Em thấy anh còn mặn hơn cả nước biển đó! Ở cạnh anh lâu ngày, thể nào đến 1 ngày nào đó em cũng sẽ bị suy thận cho coi. Anh càng ngày càng ác với em lắm.

Giọng điệu vừa trả treo vừa mang tính trách cứ, giây phút này thầy bế tôi thật chặt quyết không cho tôi xuống nữa. Vừa vặn lúc này mặt biển đã bóng loáng màu vàng cam như được phủ 1 lớp mật ong óng ánh. Vì mặt trời đang lặn dần ở đường chân trời ngay phía sau lưng thầy. Toàn thân tôi sũng nước nên bị gió biển thổi ào ào khiến tôi muốn run rẩy vì lạnh. Nhưng rất may đã có vòm ngực to lớn và rất đỗi ấm áp của ai kia đứng chắn gió giúp tôi rồi. Chiếc áo sơ mi bị thấm nước, nên ịnh chặt lên người khắc rõ thân hình tuyệt hảo của lão trâu già yêu thương. Càng khiến lão cuốn hút thêm vài phần ngay trước mắt tôi. Nước biển vỗ từng đợt vào lưng thầy nhưng không thể nào khiến thầy đổ ngã dù có đang bế tôi trên tay. Như muốn minh chứng cho 1 điều rằng, dẫu có phong ba bão táp hay bão lũ mưa sa, người đàn ông này chính là bức tường thành vững chắc che chở và bảo vệ cho tôi luôn mãi.

Anh giáo dịu dàng luồn tay vào mái tóc ướt át của tôi, sau đó ghé sát mặt mình xuống và nói với tôi bằng giọng trầm ấm:

- Còn ở bên cạnh em, anh nghĩ anh đã bị tiểu đường mất tiêu rồi. Vì em...ngọt lắm!!!!

Ngay sau đó thầy liền phủ lên đôi môi đang lạnh lẽo của tôi 1 nụ hôn nóng bỏng và dồn dập. Mặc cho hải âu trên trời vẫn sải cánh bay, gần đó có 1 vài du khách không nén khỏi ánh mắt hiếu kì của mình hướng về phía tôi và thầy đang hôn nhau say đắm nơi này. Xa xa, ở hướng mặt trời lặn tít ngoài khơi, vài ba chiếc thuyền đánh cá vẫn thả neo ở đó chưa có ý định vào bờ, như muốn nhường hết phần lãng mạn cho đôi trai gái đang quấn quýt bên nhau không muốn tách rời. Sóng tình cứ thế dập dìu từng cơn ập đến khiến tôi lâng lâng trong thứ tình yêu mãnh liệt và hạnh phúc này.

..............

Kết thúc chuyến đi biển ở Nha Trang vài ngày, thầy tiếp tục đưa tôi lên tận Sapa ở tít Lào Cai để ngắm núi rừng Tây Bắc. Mùa này Sapa lạnh teo càng hơn ở Đà Lạt quê tôi nhiều, nên mỗi khi đi ngắm cảnh với thầy, ổng bận và chùm cho tôi 1 nùi áo khoác dày mỏng khác nhau vì sợ tôi nhiễm lạnh. Thế là trông tôi không khác gì 1 con gấu bông nhỏ nhắn rất đỗi ấm áp ở trong lòng ổng. Vì cái lạnh của Sapa là lạnh rét mướt, không khí ẩm ướt hơn ở Đà Lạt rất nhiều, nơi đối với tôi tuy có lạnh nhưng vẫn còn nắng gió và chút hơi ấm.

Thầy chọn 1 khách sạn có 'view' vô cùng đẹp, và trông sang trọng không khác gì những toà lâu đài bên Châu Âu nằm sát trên vách núi. Khiến tôi cứ ngỡ mình đang ở bên trời Tây thiệt chứ không phải ở Việt Nam. Ta nói Đà Lạt đã đẹp, Sapa cũng chả thua kém gì ở quê tôi đâu. Nếu Đà Lạt có những cảnh đẹp về rừng thông, về hồ, thác nước và các vườn hoa cỏ. Thì Sapa lại có nét đẹp riêng với hình ảnh mây bao quanh lấy núi, với những thửa ruộng bậc thang xanh ngát đến mát mắt. Với những bản làng của người dân tộc ở vùng cao đẹp đến yên bình. Thầy nắm tay dẫn tôi đi khắp những nơi đẹp nhất. Cứ mỗi nơi chúng tôi đặt chân đến, thầy lại đặt môi hôn tôi ở chính những nơi đó như muốn đánh dấu kỉ niệm tình yêu của chúng tôi vậy.


Tối ấy, khi ngày mai chúng tôi sẽ trả phòng để quay về Sài Gòn ở miền Nam tiếp tục công việc và học tập của mình, vì kì nghỉ Tết đã kết thúc mất tiêu rồi. Anh giáo dẫn tôi lên khu vực cà phê của khách sạn, do ổng vô tình gặp được 1 vài đối tác làm ăn của mình cũng đang nghỉ dưỡng ở đây. Do vậy thầy muốn cùng ngồi trò chuyện và hỏi thăm những cô chú ấy cho phải đạo. Tôi có lễ phép chào hỏi các bậc tiền bối và cũng xin phép được ra ngoài sảnh gần ngay đó để ngắm cảnh. Vì ngồi cùng thầy toàn bàn về việc triều chính nên tôi có hiểu gì đâu, chắc sẽ khiến tôi buồn ngủ chết mất thôi.


Tuy là lớn xác vậy chứ tôi thích chơi với mấy đứa con nít lắm. Ngay gần hòn non bộ ở chính giữa sảnh có 1 vài người nuôi chó Alaska và Husky. Họ quây quần cùng nhau trao đổi và chuyện trò về thú vui của mình, nên nơi ấy đang quy tụ đến gần chục chú chó. Lớn có, nhỏ có, chú nào chú nấy có bộ lông mướt rượt sạch sẽ và biểu cảm trông dễ thương và đáng yêu vô cùng. Điều này đã thu hút mấy bạn nhóc nhỏ tuổi chạy lại để có thể vuốt ve và ngắm nhìn chúng.


Tôi cũng như lũ trẻ ấy, cũng hiếu kì chạy lại vừa chơi đùa với chó cũng vừa giỡn nghịch với mấy em bé dễ thương đến quên giờ giấc. Khi đang say sưa vuốt lông của 1 chú chó nhỏ, có 1 bé gái tầm 6, 7 tuổi trông mặt mũi khá lạnh lợi và dễ thương, ăn mặc đúng gu con nhà có điều kiện. Bỗng bé đến bên tôi và đề nghị tôi rằng:


- Chị ơi! Mẹ em vào phòng vệ sinh bên kia nãy giờ chưa thấy ra. Chị có thể dẫn em vào trong đó tìm mẹ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK