Tôi nghe lời nhưng cũng chỉ nằm cạnh thôi, chứ nào dám vắt giò ôm ấp ổng như ngủ ở nhà đâu. Quần quần hồi sợ ngủ quên lại như thói quen vòng tay gác chân qua đụng trúng vết mổ của thầy là toi luôn. Nghĩ tốt cho thầy như vậy, thế mà tôi bị ổng nhắc nhở:
- Em lê cái người em dính sát qua người anh coi, hay em ôm cánh tay của anh đi. Chứ em nằm xa như vậy sao anh ngủ được?
Ráng giữ quan điểm của bản thân, tôi vẫn không có ý định nhích lại gần thầy:
- Thôi, em nằm vầy cho an toàn. Anh chịu khó xíu đi, chứ mất công em lỡ tay lỡ chân đụng trúng cái bụng anh là mệt mỏi lắm.
Nhưng thầy không chịu, bèn ăn vạ với tôi bằng giọng rất chi là du côn:
- Giờ sao? Em mà không ôm tôi ngủ, là tôi đấm vết thương cho máu xịt ra rồi chết luôn cho em thành goá luôn nha.
Thiệt tình, ai nói ổng 34 chuẩn bị 35 tuổi tới nơi chứ, già đầu tồi còn chơi trò doạ dẫm con nít. Biết thế vừa nãy tôi chả thèm thủ thỉ năn nỉ với ổng, để giờ ổng cứ lôi sự an nguy của ổng ra hăm he tôi hoài.
- Anh...anh hứa là ở bên em cho tới cuối đời nha, phải ráng giữ mình không được để xảy ra bất cứ mệnh hệ gì, không là em buồn em đi theo anh luôn ớ.
Mặc dù thầy khoái lắm, nhưng vẫn làm giá để được nghe tôi nói về tầm quan trọng của ổng trong lòng tôi.
- Thôi xạo quá cô nương, cô có thương yêu gì mà buồn về tôi chứ.
Lúc ấy, tôi quyết ôm khư khư lấy cổ thầy mà nhựa nhựa rót mật vào tai ổng rằng:
- Anh cứ vậy hoài, em nói thiệt mà...Anh có chuyện gì là em đau khổ thiệt đó. Em sống không bằng chết luôn...
Nghe thấy thế thầy liền bật cười khoái chí, nhịn không nổi đưa tay bẹo má con ốc tiêu bữa nay đã biết lấy lòng và nịnh bợ ổng để cưng nựng:
- Vậy thì em phải biết yêu thương và chăm sóc cho tôi nhiều vào. Như vậy tôi mới thọ và em cũng sẽ không thành goá sớm...Có nghe hông?
Đấy, ngu dại tự nói ra nỗi sợ của bản thân cho kẻ địch biết, để bây giờ kẻ địch cứ thế lôi chuyện ấy ra mà đe doạ mình. Nhưng thôi, người ta đang là người bệnh mà, phải được lo lắng và chăm sóc hơn lúc khoẻ mạnh chứ. Nên tôi đành chiều chuộng bệnh nhân 1 xíu, đợi ổng ngủ say rồi lui người ra cũng được.
Hích thân mình tới và vòng tay ôm lấy cánh tay của thầy vào lòng như ôm gối, đầu tôi theo thế quẹo sang tựa vào bắp tay ổng. Còn thầy chỉ có thể nằm ngửa và chưa nằm nghiêng được, nên ổng gác 1 chân lên 2 chân tôi và cũng quay sang hôn lên trán tôi 1 cái, như thói quen ở nhà mỗi khi cả 2 nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ. Nhưng bữa nay, có chuyện này tôi đang băn khoăn ở trong lòng muốn hỏi thầy:
- Anh
- Hửm?
- Thật ra xung quanh anh... có bao nhiêu người phụ nữ muốn theo đuổi anh vậy?
Nghe tôi nói xong, thầy bèn nheo mắt nhìn liền qua tôi mà bắt bẻ:
- Bữa nay lại hỏi cái câu tào lao gì đây?
Người ta hỏi thiệt chứ có tào lao đâu. Cứ dăm ba bữa lại xuất hiện 1 cô như thế hỏi sao mà không hồi hộp. Thôi giờ mình chủ động tìm hiểu trước cho biết số lượng là bao nhiêu để còn kịp chuẩn bị tinh thần ứng phó. Ai kêu chồng tôi đào hoa phong lưu quá làm chi?
Trề môi bĩu mỏ với thầy, tôi bắt bẻ lại ổng:
- Anh tính giấu em chứ gì? Chắc tại nhiều quá nên không đếm xuể có đúng không?
Vừa dứt lời cũng là lúc thầy đưa tay bên kia qua kí lên trán tôi 1 cái và mắng mỏ:
- Nè, ngưng ngay nha. Tôi dám thề với trời với đất là trước giờ tôi chưa từng gieo hy vọng hay cố tình tạo mối quan hệ mập mờ với bất kỳ ai khác. Nên em đừng có ở đó mà suy nghĩ linh tinh.
Nhưng chưa vừa lòng, tôi phải hỏi cho tới mới được:
- Câu hỏi của em không phải vậy? Em không đề cập là anh có ý gì với người ta. Mà là em muốn biết, ngoài chị Thư đã mất, còn có bao nhiêu cô đang ôm tương tư với anh á. Anh không gieo mộng cho người ta, nhưng đâu thể cấm người ta yêu thích anh đâu.
Lần này thầy không nhìn tôi nữa mà ổng lườm, lườm 1 cái rất chi là sắc nét khiến tôi phải câm miệng lại. Trông mặt mày ổng âm u như thế, tôi vội giấu mặt mình vào bắp tay to lớn cứng ngắc của ổng, chỉ dám chừa đôi mắt đang cười giả lả ra nhìn thôi. Rất nhanh, tôi bị ổng đối chất liền:
- Thế em có nhớ, ban đầu là tôi đã cố ý gieo tương tư cho em, rồi lúc đó em có ôm mộng với tôi không?
Hì hì, có chớ, tôi có ôm mộng với thầy mà, nhưng là ác mộng á. Tôi vẫn nhớ như in những ngày đầu mới gặp, tôi sợ ổng muốn xám hồn luôn chứ yêu thương tương tư gì nổi. Nhưng giờ phút này, tôi nào dám trả lời như thế đâu, bởi ngu sao nói. Bám lấy cánh tay thầy, tôi đành xạo sự nói ra những lời gian trá để được bảo toàn tính mạng. Thông cảm, sống chung với lũ riết giờ phải biết phòng lũ chứ:
- Tất nhiên là có rồi, khoảnh khắc em nhìn thấy anh là cuộc đời em như nở hoa luôn.
Vâng, 'nó nở ra hoa vạn thọ đó anh, dành để cúng cho người đã khuất á', nhưng cái vế sau này tôi có dám nói ra đâu, sợ chọc ổng chửi cho khỏi ngủ luôn quá. Phải công nhận, cái trình nịnh bợ của tôi nó đã lên tầm cao mới rồi.
Thầy vẫn đưa mắt liếc tôi không chớp lấy 1 lần, sau khi nghe con ốc tiêu miệng mồm càng ngày càng quá trời quá đất rồi.
- Dạo này cái mỏ coi bộ bén dữ ha, chắc tôi phải kiếm cái gì mài cho nó mòn bớt mới được.
- Em có làm gì đâu!
Tôi cố ngây thơ giả vờ mình vô tội, nhưng mau chóng, thầy đã đưa tay vuốt ve bờ má của tôi kèm theo lời khẳng định:
- Em đừng quan tâm xung quanh anh có bao nhiêu người phụ nữ khác có tình cảm với anh. Vì anh dám đảm bảo rằng chưa bao giờ anh chứa họ trong tầm mắt của mình. Em chỉ cần biết, khoảnh khắc em xuất hiện ở cửa thang máy lần đầu chúng ta gặp nhau, thì tầm mắt của anh trong giây phút ấy, đã chỉ muốn tia trúng cái bản mặt của mình em thôi.
Ok!!! Tắt đèn đi ngủ!!!!
.....................
Sáng hôm sau tôi dậy sớm để chuẩn bị cho thầy tất cả. Nói là ở phòng bệnh VIP, tôi vẫn ngủ chập chờn không được sâu giấc, nhưng sáng hôm sau lại không cảm thấy mệt mỏi lắm. Vệ sinh đâu đó xong xuôi hết cho thầy, lúc này, mấy anh lính dưới của thầy đã đến để thay ca cho tôi đi học. Tôi có gọi điện thoại về báo cho ba mẹ chồng tôi 1 tiếng, và lát nữa mẹ sẽ lên để coi tình hình của anh giáo đang ra sao. Bà cũng kêu tôi cứ đến trường học hành cho đàng hoàng, đừng nghỉ học mà làm mất buổi. Vì chồng tôi đảm bảo sẽ có người lo hết rồi.
Hôm nay tôi có tiết sửa bài của thầy Đạt môn Đồ án cơ sở nội thất 2. Và thầy cũng là một giảng viên trẻ mới vào trường giảng dạy không bao lâu. Mặt mũi của người giảng viên này cũng sáng trưng với anh tuấn lắm, nhưng chỉ có mấy cô sinh viên khác quan tâm đến thôi, chứ tôi cũng không chú ý gì về nhan sắc này của thầy. Cái mà tôi quan tâm chính là giọng nói của thầy nghe khá truyền cảm, và thầy phân tích bài vở cho sinh viên rất chi là kỹ lưỡng. Tối hôm qua tôi cũng đã chuẩn bị bài đầy đủ, nên sáng nay có thể trình bày với thầy sớm nhất nhóm để còn xong sớm, sau đó còn vào viện lại chăm chồng đang đau ốm kia kìa.
Ngồi cạnh thầy, tôi bắt đầu trình bày các kế hoạch triển khai cho 'concept' của mình, và chờ thầy xem xét để duyệt lại. Thầy đánh giá các ý tưởng của tôi rất tốt nhưng cần phải chỉnh sửa lại đôi chút cho phù hợp hơn. Chỉ khi tôi chuẩn bị thu lại tập vở của mình để nhường chỗ cho sinh viên khác lên sửa bài, thì thầy đã nhấn ngòi bút của mình ra và ghi nhanh số điện thoại của thầy lên 1 góc giấy A4 của tôi. Sau đó liền nói với tôi rằng:
- Em cần gì giải đáp về bài vở hay khó hiểu về các môn khác mà cần sự trợ giúp, cứ liên hệ với tôi.
Mặt tôi hơi đơ chút xíu và tay khựng lại. Uầy, sao thầy nhiệt tình dữ vậy chèn. Tất cả các thành viên trong nhóm sửa bài của tôi đều có mail của thầy, để có thắc mắc thì cứ liên hệ với thầy qua địa chỉ mail. Nhưng sao bữa nay thầy lại cung cấp cho tôi cả số điện thoại riêng của thầy nữa nhỉ? Mà thôi kệ, chắc tại thầy thấy tôi siêng năng học tập quá nên mới muốn chỉ dạy cho tôi thêm thôi. Nhận lấy tờ giấy từ tay thầy, tôi cúi đầu cám ơn và chào thầy ra về. Mà tôi nghĩ chắc không bao giờ tôi cần gọi vào số điện thoại này của thầy để hỏi han đâu. Tại nhà tôi đã có sẵn anh giáo già như cuốn từ điển Bách Khoa thế kia, thì cần chi tôi lội đi đâu xa xôi để hỏi bài làm gì.
Khi tôi quay trở lại bệnh viện trời đã trưa, lúc này chắc mẹ chồng tôi đã ở đó rồi. Vừa mở cửa phòng, tôi liền thấy chị Tiên đang ngồi nói chuyện với mẹ thầy rất thân mật. Còn anh giáo thì nằm trên giường được nâng cao nửa người để đọc tài liệu trên Macbook. Haiza, ổng bệnh vậy rồi mà còn cố ngồi như vậy, người gì đâu mà tham công tiếc việc quá thể. Bộ ổng không sợ bản thân gục quỵ rồi bỏ tôi bơ vơ ở lại hay sao đây trời?
Lễ phép cúi đầu, tôi lên tiếng chào mẹ chồng mình và chị Tiên 1 tiếng. Khi vừa trông thấy tôi, mẹ thầy liền hỏi thăm tôi rằng:
- Con gái của mẹ ăn gì chưa vậy? Lại đây mẹ bày đồ cho con ăn.
- Dạ chưa ạ! Mẹ để con tự làm được rồi. Mà anh Vinh đã ăn chưa mẹ?
Bỏ chị Tiên ngồi lại đó, bà liền đứng dậy đi đến bên tôi:
- Vinh nó đợi con về với nó mới chịu ăn kìa. Con ra kêu nó nằm xuống nghỉ dùm mẹ đi, cứ làm việc hoài như vầy hỏi sao mà mau lành bệnh được.
Trông thấy tôi đã quay lại bệnh viện với ổng, anh giáo lúc này gập máy xuống và để qua 1 bên. Sau đó nói vọng đến nhờ tôi, mà không tỏ ra 1 chút ngại ngần hay kiêng dè nào với mẹ mình và cô 'em gái mưa' kia:
- Ốc tiêu, lại đây kéo màn vào làm cái này cho anh coi.
À hiểu hiểu, nhiệm vụ cao cả cầm 'thằng nhỏ' dùm ổng chứ gì...