Sau khi cho tôi trông thấy rõ mặt, tấm kính cửa xe được nâng lên dần che khuất khuôn mặt của kẻ ấy. Chiếc ô tô bắt đầu nhấn ga lao vụt qua tôi rồi mất bóng ở nơi ngã tư đường. Đôi mắt tôi vẫn còn trợn to đầy kinh hãi, trên trán túa mồ hôi và tay chân lạnh ngắt bắt đầu run rẩy. Không phải là hắn chứ? Hay là tôi nhìn nhầm, hoặc là do ảo giác? Tôi cũng cầu mong đó chính là ảo ảnh do mình đã hoa mắt thôi.1
- Con, có sao không con? Có nghe bà gọi không con?
Đang bần thần người, được bà cụ gọi hồn trở về, tôi liền ậm ờ trả lời bà:
- Dạ...dạ con không sao.
May thay lúc này, thầy cũng đã tới nơi và gọi tôi lên xe. Bình tĩnh và hít 1 hơi thật sâu, tôi ráng tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì, rồi mở cửa leo lên ghế lái phụ bên cạnh thầy. Vốn là người rất để ý, trông thấy khuôn mặt tôi bữa nay là lạ, vừa đánh tay lái, thầy vừa ân cần hỏi chuyện tôi:
- Em đang không khoẻ trong người hay sao vậy? Có cần anh đưa đi khám không ốc?
- Em đâu có sao đâu!
Kéo miệng cười trả lời với thầy để ổng an tâm, nhưng tôi vẫn bị ổng dò hỏi. Một tay cầm vô lăng, tay còn lại ổng vươn đến đặt lên trán để xác định tôi không sốt. Sau đó mời rời xuống nắm lấy bàn tay tôi khi đang dừng đèn đỏ:
- Hay là dạo này chương trình học nặng quá khiến em stress? Đừng cố quá nha bé! Anh có thể giúp gì được cho em không?
- Em đâu có sao đâu, thiệt mà! Anh nhạy cảm quá rồi!
Rướn tới kéo người tôi lại rồi hôn lên má tôi 1 cái. Khẽ vuốt ve mặt tôi trước khi đèn xanh sáng lên, ổng an ủi tôi bằng câu khẳng định rằng:
- Nếu cảm thấy học hành nhiều khiến em mệt quá thì nghỉ, ở nhà chồng em nuôi em. Anh không muốn em phải quá cố gắng đâu, ráng giữ tâm trạng thoải mái là được.
Xịt! Lại dụ. Nuôi gì? Nuôi đẻ hả? Tinh tướng! Thế mà ý nghĩ trong đầu tôi vừa loé lên, ngay giây phút sau ổng liền kéo chủ đề ấy đến liền:
- Hay thôi em! Năm nay em bảo lưu rồi đẻ dùm anh mấy đứa. Đợi con lớn xíu rồi học tiếp vẫn chưa muộn đâu.
Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu ám ảnh cực độ với từ 'đẻ'. Mỗi lần cái từ ấy được phát ra từ miệng thầy, là lông tơ trên người tôi dựng thẳng đứng lên. Cả mấy tháng trời nay, ổng cứ quẩn quanh cái vấn đề này gài tôi miết, khiến tôi ngán tới tận cổ luôn rồi.
Quay sang chắp tay thành tâm cầu khẩn ổng, tôi xin xỏ:
- Em lạy anh! Hãy tha cho em đi. Trứng em còn non lắm! Chưa đẻ được đâu mà.
Lần này thầy không nhây nhưa ghẹo ghọ tôi như mọi khi nữa, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ. Nắm chặt tay tôi, ổng chân thành nói:
- Anh thật tâm muốn xin em 1 đứa con gái. Có được không em?
Lời đề nghị này khiến tôi phải chưng hửng lưỡng lự vài ba giây. Có con ư? Thật sự nhiều khi cũng muốn quất bừa đẻ cho ổng lắm ấy chứ. Thế nhưng:
- Em sợ, hiện tại em còn quá trẻ tuổi, không đủ trưởng thành để lo cho con của em với anh. Sợ bản thân mình không chăm sóc cho nó được chu đáo, rồi sẽ áy náy với con nhiều lắm.
Đôi mắt rũ xuống, tôi tâm sự thiệt lòng mình với thầy, lại tiếp tục nói:
- Hay anh để cho em thong thả vài ba năm nữa. Nha anh!
Nghe tôi vừa cất lời xong, khuôn mặt ổng đang nghiêm túc liền toét miệng cười như đang nghe chuyện hài, sau đó lắc đầu bất lực:
- Thiên hạ người ta khất nợ, còn vợ tui thì nó xin khất đẻ. Có ai như em không hả ốc?
Và rồi ổng bắt đầu soạn văn thư làm công tác tư tưởng với tôi:
- Nè bé, em anh còn nuôi với dạy được. Thì con của em, chẳng lẽ anh không đủ sức nuôi nấng với dạy dỗ nó sao? Công việc của em chỉ việc ráng đẻ dùm anh thôi, còn tất cả những việc còn lại, anh hứa sẽ lo cho em hết. Giờ anh còn trẻ, chưa qua ngưỡng bốn mươi, còn sức chăm lo cho mẹ con em. Chứ em để anh già nua đi nha, lúc đó em vừa hầu anh vừa hầu con. Cho khổ ráng mà chịu!
Tôi bĩu mỏ tỏ ý khinh khi những câu cuối của ổng. Nhưng chưa kịp đáp trả câu gì, lại tiếp tục bị ổng 'trap' bằng những từ ngữ mang hàm ý sâu xa:
- Phương, tối nay làm liều chơi lớn, cho anh thử đạn xem bắn có trúng không nha! Thử 1 lần thôi em.
Rồi, xu luôn! Ổng chỉ thử đạn 1 lần, nhưng nhiều khi là đẻ thiệt đó. Chạy đâu cho khỏi trời nắng đây?
........
Tôi vẫn chưa dám nói chuyện với thầy về việc mình đã nhìn thấy kẻ ấy. Nhưng 2 ngày nay, sau khi trông thấy hắn, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. Mặc dù từ bữa đó đến nay, tôi không còn trông thấy hắn ở cổng trường như hôm nọ nữa. Nhưng trong cơn mơ, tôi trông thấy hắn lại nhoẻn nụ cười ghê rợn trắng muốt ấy với tôi, còn từng bước nhào đến siết cổ khiến tôi chết ngộp nữa.
Nhạy cảm thấy điều bất thường, sau khi đêm nay lại tỉnh giấc do nghe thấy tôi ngủ mớ la làng: “Đừng, đừng mà...huhu đừng mà!”
Anh giáo liền ngồi dậy, tay với bật đèn ngủ ở kế bên, rồi quay sang lay gọi để giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng ấy. Bừng tỉnh, việc đầu tiên cần làm là tôi nhào vội vào lòng thầy để tìm kiếm sự an toàn. Sau đó nức nở tiếng có tiếng không:
- Anh ơi em sợ! Hắn thấy em rồi, hắn tìm thấy em rồi!
Vỗ về ôm ấp để giúp tôi xoa dịu cơn hoảng loạn. Khi tôi đã dần ổn định tinh thần, thầy vừa xoa lưng vừa nhẹ giọng hỏi chuyện tôi:
- Ngoan, đừng khóc nữa có anh ở đây mà. Giờ em nói cho anh nghe điều em đang lo sợ đi, đừng giấu diếm anh nữa. Anh hứa không để em xảy ra bất cứ chuyện gì hết. Hãy tin tưởng mà tâm sự cho anh nghe đi em!
Vừa cà hức, tôi cố gắng nuốt những tiếng nghẹn ngào vào họng. Đến nước này, tôi không thể giấu thầy nổi rồi:
- Là anh của em, người anh cùng cha khác mẹ của em. Hôm bữa em đã nhìn thấy hắn ở cổng trường. Em thực sự...rất sợ hắn anh ơi!
Nghe tôi vừa dứt lời bày tỏ, thầy liền căng mặt. Rồi ổng nắm lấy 2 bả vai của tôi lo lắng hỏi han dồn dập:
- Tại sao em không nói cho anh nghe sớm? Em gặp hắn khi nào, đã mấy lần rồi?
- Em chỉ gặp hắn đúng 1 lần cách đây 2 bữa ngay trước cổng trường thôi à. Có đúng 1 lần đó thôi.
Anh giáo già vốn nắm bắt tâm lý rất hay, chẳng phải khi không mà tôi lại sợ người anh trai ấy đến kinh hồn bạt vía như thế. Khi 2 ngày nay ngủ cạnh, thầy liên tục nghe tôi mớ:
- Đừng, đừng chạm vào tôi!
Rồi lại:
- Nội, nội ơi cứu con! Con chết mất nội ơi!
Kèm theo những hành động như tôi lấy tay che trước ngực mình. Rồi tư thế nằm co ro ôm lấy thân để bảo vệ bản thân trước ai đó đang muốn làm hại.
Nắm lấy tay tôi, thầy hít 1 hơi thật sâu trầm giọng hỏi:
- Anh hỏi thật em, trong quá khứ, hắn đã từng làm gì khiến em bị ám ảnh đến tận bây giờ có phải không?
Bẽn lẽn đưa mắt lên nhìn thầy, tôi nắm chặt tay ổng rồi cũng nhắm chặt mắt mình lại. Một đoạn quá khứ kinh hoàng, vốn đã bị thời gian vùi lấp nằm trong 1 góc xó xỉnh nào đó. Khi vừa trông thấy hắn lại bị đào bới ra khiến tôi sống trong lo sợ cả 2 ngày nay. Khàn tiếng, tôi cố gắng trả lời thầy bằng giọng run run:
- Hắn... khi xưa..hắn từng quấy rối tình dục em. Nếu hôm ấy...hức...hôm ấy nội không về sớm...có lẽ...em...em đã bị hắn cưỡng bức rồi...huhu!!!!