...“Mẹ anh như mẹ người ta...
...Thì anh có cửa, có nhà từ lâu...
...Mẹ chồng đối với nàng dâu...
...Như mèo với chuột thương nhau bao giờ”...
Đấy là những câu ca dao mà ông cha ta khi xưa mô tả về mối quan hệ không mấy hoà thuận và tốt đẹp giữa mẹ chồng và nàng dâu. Nhưng đấy là dành cho mẹ chồng người ta, còn mẹ chồng tôi thì ngược lại hoàn toàn à. Mấy ngày về ở với bà dưới nhà Tổ, bà dễ thương hơn rất nhiều so với những suy nghĩ ở trong lòng tôi về bà. Bởi bà thương và lo cho cô Ái như thế nào, thì bà thương tôi và thím Na y như ấy. Bởi bà luôn là người chủ động bắt chuyện và kéo gần khoảng cách giữa mình và các con dâu. Tạo cho chúng tôi trong lòng tự muốn coi bà là 1 người mẹ ruột, chứ không phải là mẹ của chồng mình. Cũng chẳng hề áp đặt lên chúng tôi những quy củ hay lễ nghĩa, cái nào chúng tôi không biết thì bà từ từ nói chuyện và chỉ dạy, chứ không có chuyện bắt bẻ hay ép buộc chúng tôi phải vào khuôn khổ liền. Đã thế tư tưởng của bà hiện đại và tân tiến lắm, không phong kiến và gia trưởng như những bà mẹ chồng khi xưa đâu. Bà ủng hộ việc con dâu phải biết làm đẹp và được chồng chiều chuộng, phải thoát khỏi bếp núc nội trợ mà vươn tầm ra xã hội. Bởi vậy từ lâu tôi đã coi bà là 1 người mẹ dịu hiền, thay cho người mẹ 'lựu đạn' không biết sống chết bên Mỹ của tôi luôn rồi.
Nói lời cám ơn và ôm chào tạm biệt bà, nhìn xe đón bà lăn bánh mất hút hoà vào dòng xe trên đường, lúc này tôi mới trở lên phòng với thầy để chuẩn bị cho ổng ăn cữ chiều.
Khi lên đến nơi, tôi gặp anh Luân, con của chú Nam, trợ lý nòng cốt khi xưa của ba Vũ và cô Mỹ bạn của mẹ chồng tôi. Cái người mà lúc trước tôi nói giống chú Lâm Chí Dĩnh, và cùng uống cà phê với thầy trong quán Trung Nguyên Legend ngày xưa tôi từng làm á.
Anh Luân đang ngồi hỏi thăm thầy và tiện thể trao đổi 1 số công việc cần được giải quyết nhanh. Vì anh hiện giữ chức vụ Phó tổng giám đốc phụ trách hành chính tổng hợp của công ty mà. Thầy Vinh hơn anh ấy 5 tuổi, và từ nhỏ, anh ấy cũng đã gọi thầy là anh 2 Vinh, cũng xem thầy như anh trai cả của mình.
Tôi gật đầu chào anh và cũng yên lặng ra bàn bếp pha trà để mời anh ấy dùng. Tại đây là phòng bệnh VIP, nó như 1 căn hộ với đầy đủ đồ dùng như ở nhà chả thiếu 1 món gì cả. Xong chuyện, anh Luân có hỏi thăm tôi vài câu rồi cũng rời đi để cho thầy nghỉ ngơi.
Do là bệnh viện dành cho giới thượng lưu, nên đến giờ cơm, chúng tôi có thể gọi đồ ăn qua điện thoại. Sau đó phục vụ sẽ đẩy lên tới tận phòng các món mà chúng tôi đã 'order'. Cháo đã nguội bớt, tôi bưng đến cho thầy ăn liền kẻo mất công ổng đói nãy giờ rồi. Anh giáo nhìn tôi đang loay hoay chuẩn bị các thứ mà mỉm cười, đợi tôi đến gần rồi mới lên tiếng nói với tôi rằng:. 𝐑a chương nhanh nhất tại ⩵ 𝖳𝗿U𝓶𝖳𝗿𝓾 y𝙚n.𝘝N ⩵
- Em đưa đây cho anh, anh tự ăn được rồi...Tui bệnh mà nó muốn xuống kí theo tôi luôn hay sao đó. Cái mặt bữa nay hóp vào trông thấy tội quá à!
Thầy vươn người muốn đỡ lấy tô cháo trên tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng đặt lên bàn ăn của ổng và trả lời:
- Anh chưa khoẻ hẳn mà, để em đút cho anh ăn được bữa nào hay bữa đó. Anh ngồi yên đi em làm cho.
Nhưng:
- Anh đã khoẻ nhiều rồi, tại trưa muốn làm nũng với em nên mới vậy đó.
Giờ mới chịu khai ra sao hả cha già? Tôi biết hết mấy trò mèo này của ổng ấy chứ, nhưng thầy muốn diễn sao thì diễn, tôi vẫn muốn chăm sóc và hầu hạ ổng. Đưa mắt lườm yêu thầy, tôi vừa khuấy cháo vừa bắt bớ:
- Anh lớn rồi mà giở trò giống nít ranh ghê, khoái bắt nạt em không à!
Đưa tay bẹo má tôi rất nhẹ, thầy nhìn tôi và tôi cũng nhìn lại ổng. Đôi mắt chim ưng sắc lẹm kia lại trở nên rất đỗi ấm áp khi chiếu đến tôi:
- Cám ơn em nhiều nhé, ốc tiêu của anh! Anh hứa sau này sẽ sống thật khoẻ mạnh, để mình phải là người chăm sóc cho em, chứ không phải để em như thế này.
Buông cái muỗng đang cầm trên tay xuống, tôi lao đến nhẹ nhàng vùi mình vào lòng thầy ôm lấy ổng và thỏ thẻ:
- Em cũng muốn là người chăm sóc anh nữa cơ, em tự nguyện được hầu hạ anh mà.
Đặt môi hôn lên trán và vuốt ve tóc tôi, thầy vòng tay siết tôi vào lòng mình, cũng đồng tình với tôi rằng:
- Vậy cả đời này, chúng ta sẽ cùng chăm sóc cho nhau.
......................
Khi tôi cùng anh chồng già vừa dùng bữa tối xong, lúc này cửa phòng có tiếng nhấn chuông báo có người đến thăm bệnh. Bữa nay tôi sẽ giới thiệu về 1 người chưa được nói nhiều đến, đó chính là chồng của cô Ái, anh Louis Thế Nguyễn. Người mang dòng máu lai giữa ba là người Việt Nam và mẹ là người Anh Quốc. Một người đàn ông mang nét đẹp của phương Tây pha chút dấu ấn của Châu Á. Khác hoàn toàn với vẻ đẹp đậm chất phương Đông của thầy Vinh, chú Jill và ba Vũ. Anh ấy đẹp trai lắm, đẹp 1 cách tàn canh luôn. Với mái tóc hung nâu bồng bềnh, đôi mắt sâu và tròng mắt màu xanh ngọc cuốn hút đến mê người. Chiếc mũi lõ thẳng tưng cao vun vút cùng với đôi môi chẻ và cằm chẻ. Dáng dấp của ảnh chắc cao lớn hơn cả thầy lẫn chú Jill 2 hay 3 centimet gì đó. Tả sơ sơ vậy thôi là đủ hiểu anh ấy có 1 nhan sắc quá xuất chúng và ngon nhức nách như thế nào rồi.
Người ngoài nhìn sơ vào dáng vẻ này của anh, có thể đoán được anh là người có vận khí cực kỳ đào hoa phong lưu. Bởi trước khi gặp và quyết định theo đuổi cô Ái, anh ấy có 1 list người tình dài thườn thượt, toàn các bóng hồng có sắc đẹp tuyệt thế giai nhân không. Có người còn sắc sảo hơn cả cô Ái luôn cơ, nhưng tất cả...không 1 ai có đủ bản lĩnh lẫn cá tính khiến anh ấy yêu 1 cách cuồng say và si mê như cô Ái cả. Mà thề là cô Ái nhà tôi có làm gì đâu, cứ hời hợt lạnh nhạt và bất cần như thế đấy. Ban đầu khi mới gặp, cô còn cảm thấy chán ghét và phiền toái về anh ấy vô cùng. Nhưng không hiểu sao lại khiến anh ấy mê muội và bất chấp tất cả phải cưới cô về làm vợ cho bằng được. Dẫu bị cô hành cho muốn lên bờ xuống ruộng rồi luỵ tình đến thảm thương luôn. Âu, cũng là nghiệp!
Anh Louis mở cửa cho cô vợ mới bị anh tóm sống ở bên Ý về cách đây mấy hôm, vì dám trốn anh bỏ đi chơi tung tăng mà còn dặn cận vệ nói dối anh nữa chứ. Trong khi cô Ái đang bầu thằng con của anh cũng gần 8 tháng rồi chứ ít gì. Bữa nay cái bụng cô đã lú ra trông thấy rõ, và mặt mũi cũng dần sưng lên vì đang ở mấy tháng cuối của thai kỳ. Thấy bước chân cô ào ào tiến vào trong phòng bệnh của anh 2 Vinh. Gật đầu chào thầy và tôi, chân mày của anh Louis nhanh chóng cau lại và nhắc nhở cô Ái rằng:
- Bà xã à, em đi đứng từ tốn nhẹ nhàng lại đi. Chẳng lẽ suốt ngày anh phải nhắc cho em nhớ rằng con của chúng ta, nó còn đang ở trong bụng em sao?
Trông thấy anh Louis cao to lực lưỡng muốn át hết cô Ái vậy thôi, chứ thực ra, anh dưới cơ cô út nhà tôi đó. Cũng chào thầy và tôi, cô Ái mặt mày nhăn nhó quay sang phụng phịu với chồng mình rằng:
- Anh thử vác cái bầu này thử xem, bắt em đi từ tốn chừng nào mới tới. Đi nhanh chút để đến cho lẹ mà còn ngồi nghỉ nữa chứ!
Đỡ cô Ái ngồi xuống ghế salon trong phòng, anh Louis vẫn cố chất vấn lại cô vợ có đôi chân hay bay nhảy của mình, mà giờ lại than đi nhiều quá nên mệt:
- Em biết mệt sao còn dám lén anh qua tận bên Ý đi dự sự kiện nữa hả? Lỡ em có chuyện gì, lại đẻ rơi đẻ rớt ở ngoài đường rồi anh biết phải làm sao?
Thầy thở dài lắc đầu và đồng cảm dùm cậu em rể của mình. Tội nghiệp, bao nhiêu người không lấy, quyết cắm đầu yêu và lấy bằng được cô em gái có tính cách ẩm ương và thích tự do tung tăng này. Ban đầu thầy cũng khuyên nhủ và nói trước cho anh Louis biết về những tính nết này của em gái mình rồi ấy chứ. Mà bó tay ở chỗ, anh trai này lại say như điếu đổ và gạt qua tất cả những lời cảnh báo của thầy.
- Chồng em nói đúng đó Ái Ò, em sắp làm mẹ rồi mà còn bay tới lui lung tung như thế. Em không nghĩ cho em thì cũng nên nghĩ cho con của mình chứ. Hãy tập làm 1 người mẹ gương mẫu đi là vừa rồi.
Thầy lên tiếng nói vào vài lời cùng anh Louis, cô Ái ấm ức vừa nhìn thầy rồi cũng quay sang lườm chồng mình, miệng bất mãn lầm bầm cho mình anh ấy nghe:
- Tất cả là tại anh hết, chính anh đã gài cho em có bầu để giờ em phải bó giò như thế này đó!!! Anh hả dạ chưa hả?