Khoảnh khắc tôi được trùm khăn kín mặt mày, sự hồi hộp căng thẳng bắt đầu lan toả hết tất cả các tế bào thần kinh, khiến tôi hít vào thở ra từng hơi gấp rút. Trong 2 khoang mũi, mùi nhang nồng nặc đang lan toả xung quanh, nên tôi đoán là ông lão đã đốt nhang và đang khấn vái chuẩn bị vào việc.
Xung quanh vốn đang yên tĩnh, bất thình lình 'CHENG', tiếng chiêng đồng vang lên bất ngờ khiến tôi giật bắn mình. Chẳng biết bên ngoài đang ra sao, nhưng tôi nghe ông lão nói lớn 1 tràng bằng tiếng Trung giống như 1 bài văn tế, muốn kêu gọi các linh hồn tập trung lực lượng vậy. Mà đoán vậy thôi, chứ tôi cũng có hiểu nội dung mà ông lão nói là gì đâu. Và cũng không thấy được bên ngoài như thế nào mà. Việc làm hiện tại của tôi là ngồi khoanh chân ngay ngắn và 2 tay chắp lại trước ngực. Bỗng, chiếc vòng tay mà ông lão đã tặng hồi chiều, tôi cảm nhận rõ nó đang rung chuyển và xoay vòng vòng xung quanh cổ tay tôi, khiến tôi kinh hãi và sợ rụt hết người.
Gió bắt đầu nổi lên cuồn cuộn nghe rì rào, nhưng thật kì diệu là tôi chẳng bị tốc tà áo hay bị bay mất khăn che đầu của mình. Ngày hôm sau được anh giáo miêu tả lại, là vào lúc ấy gió lớn lắm. Tất cả các cây cổ thụ trong vườn đồng loạt rung chuyển các tán lá dữ dội. Ngay cả trăng trên trời đang tròn vằng vặc sáng tỏ như thế, lại bị 1 áng mây đen lướt qua bao phủ làm cho mờ hẳn. Tiếng chó trong nhà hú lên đồng thanh từng cơn, càng tạo hiệu ứng cho khung cảnh lúc này thêm nhiều phần ma quái. Đúng là chỉ nghe kể lại và coi phim thì không nói làm gì. Nhưng khi tận mắt chứng kiến và trực tiếp trải nghiệm 1 cuộc trừ tà, đúng là những người theo chủ nghĩa duy vật sẽ có chút lung lay và không thể giải thích nổi.
Quái đản nhất là mặc dù gió lớn như thế. Nhưng tuyệt nhiên, các ngọn nến xung quanh tôi và trên những ngôi mộ không hề bị dập tắt, cũng như không hề bị rung rinh trước gió 1 chút nào cả. Vẫn bừng cháy và toả sáng rực rỡ hơn khi chưa làm lễ nữa.
Tiếng ông lão vừa gõ mõ vừa râm ran niệm kinh bằng tiếng Phạn hay tiếng Trung gì đó. Ban đầu thanh âm đều đều chẳng ảnh hưởng gì cả. Nhưng dần dà trải qua 5 phút sau, nó theo tai ngấm vào đầu não khiến tôi cảm thấy có chút say xẩm nên vội nhắm chặt mắt mình lại. Tôi cảm giác mình như đang bay lơ lửng vì mông không còn chạm đất nữa, cũng như đang bị đưa vào 1 không gian khác. Khi bên tai, tiếng ông lão niệm kinh đang mỗi lúc 1 xa dần và mất tịt luôn. Hic, chuyện đang xảy ra vậy? Tôi bị đưa đi đâu thế này? Dù rất sợ hãi, tôi vẫn luôn nhớ tới lời dặn là nhất quyết không được mở tấm khăn ra. Trong đầu không ngừng lẩm bẩm: 'xin các chư vị thần thánh cứu giúp con, xin hãy giúp đỡ con...'
Rồi thì:
- Phương, xong rồi, ra đây với anh!!!
Trời, giọng nói của anh giáo kìa, ai cho ổng vô đây vậy? Tôi còn đang phân vân thì thầy tiếp tục mời gọi tôi bằng ngữ điệu rất thân quen:
- Ốc tiêu, nghe anh nói không, gỡ khăn xuống rồi ra đây với anh. Ông hành lễ xong rồi!
'Chúng rất xảo quyệt, có thể giả giọng thân nhân để dụ dỗ'. Nhớ tới những lời ấy, tôi cố gắng ngồi yên và không ngừng run cầm cập.
- Bé Phương, ra đây với anh đi! Ông kêu anh gọi em ra nè!
Để tăng thêm độ thuyết phục, bây giờ tôi còn nghe thấy tiếng của ngài Vũ lãnh tụ cùng mẹ thầy nữa:
- Ta là ba Vũ của con đây, Út Phương, tháo khăn xuống đi con!
- Bé Phương, xong chuyện hết rồi, con bước ra đây với mẹ đi! Nếu không tin con cứ gỡ tấm khăn xuống xem nè!
Đây giống như là cuộc chiến nội tâm, tôi chẳng biết sau lớp khăn che này, thứ gì đang ở bên ngoài mà có thể dùng đủ mọi chiêu trò dụ dỗ tôi như thế. Và tôi nhận ra điều tồi tệ nhất, là khi kẻ thù biết được những điểm yếu của mình mà lấy nó ra uy hiếp và khiến mình bỏ cuộc. Nhưng tôi vẫn tự nhủ mình đừng để như Đường Tăng, vì không nghe lời Tôn Ngộ Không mà bị Bạch Cốt Tinh lợi dụng lòng trắc ẩn của mình dẫn đến bị dụ dỗ. Sau đó đã bước ra khỏi vòng tròn phong ấn ấy để bị bắt hại. Cuối cùng người mệt mỏi nhất lại chính là Tôn Đại Thánh, bị sư phụ hiểu lầm và đuổi đi. Cuối cùng cũng lại phải quay về tìm mọi cách để cứu sư phụ của mình ra vì sự hiền lành đến khờ dại của thầy mình. Nên tôi nghĩ, mình đừng nên như Đường Tam Tạng, vì sự mềm yếu của bản thân mà gây thất vọng lẫn phiền toái cho ông lão cũng như mọi người trong nhà.
Thấy tôi vẫn ngồi bất động, đầu hơi lắc qua lắc lại như từ chối. Bọn ma quỷ bên tà bắt đầu đổi chiến thuật. Chúng giả giọng của 1 người thân yêu thương tôi nhất trần đời, cất tiếng kêu la thảm thiết cầu cứu tôi rằng:
- Phương ơi! Cứu nội Phương ơi! Nội đau quá con ơi!
Nghe thấy giọng của nội, thâm tâm tôi có chút mềm lòng, nhưng vẫn ráng gồng người mà cố gắng chịu đựng.
- Nội chết mà không được gặp con lần cuối, nội buồn lắm Phương ơi. Vì bảo vệ con mà giờ nội sắp 'hồn phi phách tán' rồi con. Con mở khăn ra cho nội nhìn con lần cuối đi mà con. Lần này là không bao giờ con được gặp nội và nghe thấy nội lần nào nữa đâu!
Tiếng của bà run rẩy trông có vẻ đau đớn lắm. Cứ thử nghĩ đi, bà nội dấu yêu vĩ đại nhất của tôi đã ra đi đột ngột, trong giờ phút này lại được nghe chính giọng nói của bà ở ngay trước mặt, hỏi sao mà tôi không động lòng cho nổi. Nhưng...tôi vẫn lựa chọn không mở khăn che ra, chỉ biết cúi mặt xuống khóc vì bị khơi dậy nỗi nhớ bà dữ dội. Cũng dặn lòng mình rằng phải nên chấp nhận sự thật là nội của tôi đã mất rồi. Mà nội lại luôn mong muốn tôi sống hạnh phúc, an yên và vui vẻ. Giờ mà mở khăn ra đúng là nội thật thì không nói, lỡ may không phải là nội....Há chẳng phải vì sự thiếu sáng suốt của bản thân mà sẽ gây ra tai hoạ nặng nề sao? Lúc ấy bà nội thật ở bên kia thế giới cũng không thể yên lòng về tôi được.
Khi tôi nhất quyết không mở khăn che đầu và vẫn ngồi yên 1 vị trí, mặc dù nước mắt đã rơi lã chã xuống ướt đôi bàn tay đang chắp lại. Bên ngoài, tôi không còn nghe thấy tiếng của bà nội nữa mà lại đột ngột vang lên những tiếng hét. Những tiếng hét ai oán đầy phẫn nộ của vô số các âm hồn nghe rất rùng rợn. Nó inh ỏi, thất thanh và rất thé tai, có âm trầm âm bổng hoà vào nhau tạo nên 1 bản nhạc ma quỷ đầy kinh dị. Và đã doạ tôi run lẩy bẩy tay chân lẫn cảm thấy kinh sợ muốn thất hồn. Tóc mai sau gáy dựng lên, cả sóng lưng lạnh toát cứng đờ, khắp chân tay gai ốc sởn lên cục cục. Bởi thứ đang bao vây tôi là ma quỷ thật, chứ không phải trong những bộ phim mà tôi hay coi nên sự sợ hãi nó lên tới đỉnh điểm cùng cực.
Nhưng rất nhanh sau đó, những tiếng hét ấy liền trở nên xa dần...xa dần...và mất hút. Toàn thân tôi như được hạ xuống tiếp đất, chiếc vòng trên tay cũng ngưng chuyển động và tiếng của ông lão đang tụng kinh từ xa văng vẳng lại gần tôi. Cuối cùng, tôi có thể an tâm vì nghe rõ mồn một tiếng ông lão ở ngay phía sau lưng tôi y như lúc bắt đầu.
Được vài phút, sau khi chắc chắn rằng đã thắng trận và thành công trong việc đuổi đoàn âm binh tà đạo về điểm khởi đầu của nó. Ông lão ngưng niệm chú và gõ 'cóc cóc cóc' 3 cái để kết thúc buổi hành lễ của mình. Sau đó tôi nghe thấy mùi giấy được đốt và tiếng 'CHENG' từ chiếc chiêng, như muốn báo hiệu rằng mọi chuyện đã thực sự chấm dứt.
'Vụt', tấm khăn trên đầu tôi được lấy ra và tôi ngước nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm vì khóc của mình. Ông lão cúi xuống đỡ người tôi dậy và vỗ vai tôi mỉm cười, có ý khen tôi kiên cường lắm. Do ngồi cũng khá lâu nên 2 chân tôi bị tê vì thế mà đứng không vững. Lúc này, mọi người trong nhà đã được phép bước vào khu cấm địa để hỏi han tình hình. Anh giáo nhanh chóng từ đằng sau đỡ lấy tôi và ôm tôi vào lòng, không ngừng hôn lên tóc tôi và thỏ thẻ rằng tôi xuất sắc lắm.
Trên trời trăng đã không còn bị che mờ mà sáng rõ hơn, gió đã ngừng thổi lớn cách bất thường như ban nãy và chó cũng đã ngưng hú. Những cây nến trên khắp các bia mộ đồng loạt tắt vụt 1 lúc và nghĩa trang gia đình lại chìm trong bóng tối, y như khung cảnh trong các buổi tối bao nhiêu năm nay vậy.
Đèn trong nhà và ngoài vườn đã được người làm cho bật sáng trưng khắp các lối. Các đồ đệ của ông lão đang nhanh tay thu dọn đồ đạc, và mọi người cùng nhau trở lại căn nhà Tổ ở đằng trước thắp nhang khấn vái trước bàn thờ, để ngỏ lòng cảm tạ ơn đức vô biên mà Tổ Tiên đã giúp đỡ. Tôi vẫn được thầy ôm vào lòng và ẵm đi thay bộ đồ khác vì bộ áo dài đỏ này trông ám ảnh quá.
Ba thầy có đề nghị ông lão hãy ở lại nghỉ ngơi 1 đêm cho khoẻ, nhưng ông từ chối vì mình còn đi hành hiệp ở nơi khác nữa. Cũng như không nhận tiền công từ gia đình tôi vì ông nói rằng, ông chẳng sống được bao lâu nên tiền bạc chỉ là phù du. Chính công đức mà ông đang đi giúp bá tánh muôn phương sẽ được Trời ghi nhận và trả lại sau này. Nhưng ba thầy vẫn muốn tặng ông 1 viên đá màu đỏ, được coi là 1 trong những khoáng vật quý hiếm nhất hành tinh tên là Painite, mong ông nhận cho để tỏ lòng cảm tạ cũng như kết giao thâm tình. Thông cảm, tại gia đình có bán đá quý, kim cương lẫn hột xoàn, nên 1 viên này...có nhiêu đâu.
................
Ôi trời, sau mấy đêm mơ ma gặp quỷ, vậy là đêm nay tôi có thể ôm thầy ngủ ngon 1 giấc tới sáng rồi. Dúi người vào lòng anh giáo xà nẹo và nói lời cám ơn, tôi bị anh đè ra hôn đến quay cuồng đất trời. Nhưng...chẹp chẹp, tôi phải 'enjoy cái moment' này mới được.
Đêm nay, trong giấc mơ đẹp, tôi thấy 1 đàn bướm bay phấp phới xung quanh tôi và anh giáo, cả 2 đang đi trên con đường có hoa cỏ nở rộ 2 bên lối trông nên thơ và lãng mạn vô cùng. Còn gì hạnh phúc hơn là ngày mai sau khi tỉnh giấc, có thể cùng thầy tiếp tục 'nấu cơm chó' mỗi ngày. Nhỉ?
Trưa ngày hôm sau, cả nước xôn xao vì báo chính thống đưa tin, có 1 thi thể nữ giới còn rất trẻ tuổi. Cô ta chết với tư thế nằm úp và 2 mắt trợn trắng, cơ thể có vô số vết cào chi chít ở khắp nơi. Thi thể này được bộ đội biên phòng của nước ta phát hiện ngay tại bìa rừng giáp ranh biên giới với Campuchia. Cũng tại gần đó, cách hiện trường vụ án hơn 2 cây số, có 1 căn nhà chòi bằng gỗ giữa rừng của 1 người Khmer bị sét đánh cháy đêm qua. Cả căn nhà giờ chỉ còn là đống tro tàn và cũng bên trong đó, có xác chết của 1 người đàn ông bị 'bà hoả' thiêu rụi và cháy đen trong tư thế vẫn còn đang chắp tay ngồi thiền.