- Mấy đứa hay hứa với hay nói văn vẻ, đảm bảo chỉ có xạo sự. Người thật lòng thật dạ thì thường nói ít nhưng làm nhiều. Tôi thấy em nói hơi nhiều rồi đó ốc tiêu.
Ủa? Ổng nói vậy thì giờ tôi phải sống sao cho vừa lòng ổng đây? Hỏi người ta có chung thuỷ không cho đã đời, cái người ta trả lời thì lại kêu xạo sự. Mà trả lời cụt lủn không văn chương, đảm bảo ổng lại kêu hời hợt không mặn mà. Rồi làm thinh không nói năng gì cũng sẽ bị ổng giáo huấn: 'Im lặng chính là sự giận dỗi, im lặng là thờ ơ và nhạt phai. Đôi khi im lặng cũng thể hiện tình cảm đã cạn.' Bởi, cho dù tôi có như thế nào cũng không bao giờ chiều lòng nổi ổng, nên riết rồi đâm ra tôi nản ổng dễ sợ. Vì thế thời khắc này, tôi chán nản nhìn thầy mà bất lực hỏi:
- Thế bây giờ anh muốn em như thế nào anh mới hài lòng đây?
Và tôi tiếp tục bị làm khó:
- Ngay cả việc bày tỏ tình cảm với tôi em còn không biết, mà tối ngày em nói lời yêu tôi. Hoá ra trước giờ em chỉ yêu tôi bằng miệng lưỡi thôi sao?
Dẹp, dẹp đi. Đồ ông chú già quái đản ưa thói bắt nạt con nít, cứ bắt tôi nhịn ổng hoài chắc tôi đi trước ổng luôn chứ đừng nói già trẻ gì. Người ta không biết nên hỏi cũng bị vặn nữa thì thôi bỏ đi, khỏi yêu đương gì cho mệt. Ban đầu mới gặp tưởng ổng là tảng băng di động, giờ tôi mới thấu ổng kiệm lời lẫn ít nói với tất cả mọi người như vậy đấy. Nhưng tôi chính là cái cống để ổng xả ngôn từ lẫn la mắng cho đã cái miệng. Ổng nhân từ và khoan dung với tất cả chúng nhân, nhưng bao nhiêu sự tàn ác ổng sẽ trút hết lên đầu tôi. Lão trâu già thật quá bất công nên tôi rất bất phục. Giờ tôi chả muốn kiêng nể gì ổng nữa, cả gan nhìn thẳng ổng bằng đôi mắt đầy phản kháng của mình mà dõng dạc nói từng chữ:
- Anh không tin em vậy thôi em chả yêu anh nữa đâu. Anh đi tìm người khác mà yêu đi.
Lâu lâu ăn mật gấu nên chọc máu chó của ổng chơi, ai biểu cái tật khoái dằn xé tôi hoài làm chi. Giờ đang trên xe nè, cùng lắm ổng lại ngắt, lại nhéo, lại cú tôi nữa chứ gì. Xớ, bị ổng hành hạ riết tôi chai đòn rồi. Con giun xéo lắm cũng phải quằn thôi.
Khi tôi vừa dứt câu, tay chân toan buông ổng ra để quay lại chỗ ngồi của mình. Nhưng rất nhanh, cái eo tôi đã bị đôi bàn tay thầy bóp chặt muốn méo mó. Khiến tôi phải la 'a' lên 1 tiếng vì quá đau. Ngay sau đó, tôi liền cả kinh vì trông thấy khuôn mặt trông vô cùng u ám của anh giáo già, đang chăm chăm nhìn tôi bằng đôi mắt muốn giết chết tôi đến nơi. Kèm theo giọng nói rít qua kẽ răng đầy chết chóc:
- Em vừa nói gì?
- Anh nghe thấy rồi còn hỏi em lại làm chi?
Cả gan bố láo trả treo thầy, tôi biết mình trước sau gì cũng chết, nên đành chọn cái chết trong oai hùng trước kẻ thù mới được. Nếu hỏi tôi trong tình cảnh này có sợ không? Sợ chứ, sợ sao không sợ. Nhưng có gan nói thì phải có gan chịu. Cố gắng đưa mắt nhìn anh giáo, cái người vừa bị tôi chọc tức muốn cho lên máu. Và tôi đây cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị ổng bạo hành ở mấy chỗ hiểm rồi. Nhưng tôi lại vô cùng bất ngờ, khi chỉ nghe thầy thở hơi ra 1 tiếng chứ không động tay chân gì với tôi cả. Đôi mắt chim ưng của ổng vẫn nhìn tôi đầy sát khí, và ổng bình thản với lấy cái bộ đàm gần ngay tay mình để nói chuyện với tài xế ở bên kia vách ngăn. Vì không gian riêng tư này đã bị cách âm hoàn toàn rồi.
- Minh, cứ lái xe vòng vòng trong thành phố dùm tôi. Khi nào tôi báo về cậu hãy chở chúng tôi về lại chung cư.
- Dạ, em rõ rồi thưa sếp.
Oh shit! Thầy đang định làm gì tôi đây mà lại không cho xe về nhà ngay đây hả? Khi thầy vừa tắt bộ đàm, ổng cũng tiện tay tắt luôn cả đèn trong xe. Tôi đang hoang mang với vẻ mặt đầy ngơ ngác, thấy thế vội lên giọng hỏi ổng liền:
- Anh muốn làm gì đây?
Lúc này, thầy như 1 con sói với đôi mắt sắc lạnh trong đêm nhìn thẳng đến con mồi đang cố trốn chạy là tôi. Những chiếc răng nanh bắt đầu giương lên, để thông báo với tôi rằng thần chết đang nhanh chóng đến đây với tôi liền ngay tức khắc:
- Lúc trước ở bệnh viện, vì bệnh tật nên tôi đã xuôi lòng tha cho em 1 mạng. Nhiều khi nghĩ em còn nhỏ dại nên không chấp nhặt. Nhưng tôi ngộ ra rồi, càng nhỏ dại thì tôi càng phải ra sức dạy dỗ thì em mới nên người được. Đêm nay không làm em sáng mắt lẫn tâm phục khẩu phục, tôi thề mai tôi sẽ đổi họ.
Ổng vừa dứt lời cũng là lúc tôi mau mắn phóng người thoát ra khỏi vòng vây của ổng và miệng la lớn cầu cứu:
- Em muốn xuống xe anh Minh ơi! Làm ơn dừng xe đi mà!!!
Ngồi co ro ở góc ghế bên cạnh, không gian tối tăm trong xe được hắt vài tia sáng lúc có lúc không của đèn đường bên ngoài trên đường chúng tôi đi qua. Tôi run rẩy nhìn thầy cởi áo vest, tháo cà vạt, rồi tới cái áo ghi lê, từng món 1 trong vẻ bình thản. Nhưng tôi thì sắp Bình Hưng Hoà thẳng tiến rồi. Cha mạ ơi! Ổng đòi 'quất' tôi ngay ở trên xe còn có tài xế nữa kìa. Bộ ổng khổng biết xấu hổ với ngại ngùng hay sao vậy. Thế nên thời khắc này, tôi run rẩy cố gắng đánh thức lương tri của ổng:
- Anh...đang...đang trên xe nha. Anh mà làm bậy....kì..kì lắm nha...Mình có học thức và gia giáo nha anh!!!
Khi chỉ còn độc chiếc áo sơ mi trắng ở trên thân, thầy chẳng có chút lay động nào với những lời nói của tôi vừa rồi. Ổng bắt đầu vồ móng vuốt của mình sang bên tôi và trả lời tôi bằng giọng lạnh lẽo:
- Bao nhiêu năm nay tôi đều có dạy, tối nay tôi muốn thử mất dạy với em 1 lần.
Cha Vũ ơi! Cha có nghe chăng cậu cả của cha vừa nói gì không ạ? Ảnh đòi mất dạy với con kìa cha ơi!!!
'Ập', cả thân thể thầy của thầy đè lên tôi, và lưng ghế tôi đang ngồi cũng được bấm nút hạ xuống như đang nằm. Tôi đưa tay chống lên bờ ngực to lớn, lẫn thơm ngát mùi hương độc quyền của ông chú già ở bên trên mình. Miệng liến thoắng tìm cớ giảng hoà:
- Anh...có chuyện gì 2 vợ chồng mình về nhà tắt đèn đóng cửa dạy nhau đi mà.
- Sai ở đâu dạy ngay ở đó, để về nhà lại quên.
Không nhiều lời với tôi nữa, 'Roẹt', chiếc đầm màu xanh nhạt đính pha lê vô cùng lung linh và 'chanh xả' mà tôi đang bận trên người, đã bị thầy mất hết kiên nhẫn xé 1 đường rách toạc ngay trước ngực. Vì chiếc đầm này có lót mút nên tôi đâu có mặc áo ngực đâu. Hành động ngang ngược ấy đã khiến cho 2 bầu ngực của tôi nhanh chóng trần trụi, và lồ lộ ngay trước nanh vuốt của ổng.
Mặt mũi tôi trong khoảnh khắc đã xanh rờn vì bị hơi thở thoang thoảng mùi cồn của thầy phả xuống, khiến cho tôi vừa sợ nhưng cũng muốn say theo ổng luôn. Vội túm lấy 2 mảnh áo kéo lại để che thân và định mắng lão trâu già mắc dịch chơi gì ác ôn và bạo lực. Nhưng môi tôi đã bị bịt kín bởi đôi môi mỏng nóng rẫy của ai kia mất rồi.
'Ưm', tôi nhăn mặt đón nhận vì nó vồ vập và mạnh bạo quá. Nhưng cũng đúng thôi, anh chồng tôi đang có men say trong người mà, chẳng khác nào dục vọng trong ổng được tiêm thêm liều kích thích để nó lớn mạnh và điên cuồng thêm.
Vừa dùng môi miệng dạy dỗ tôi, 1 tay thầy gỡ 2 tay đang giữ đầm của tôi ra, để tìm đến bầu ngực mềm mại và nhỏ nhắn của tôi mà nắm lấy khiến tôi chợt rùng người. Khi tôi cảm giác mình bị hôn sắp chết ngạt tới nơi, ổng đã rời môi mình men xuống hõm cổ và xương quai xanh của tôi mà mơn trớn. Tôi trở nên ú ớ và mắt mở lên không nổi, do bị làm cho mê mẩn đến ngu người rồi. Cả cơ thể đê mê và ý thức đang dần tắt ngủm. Lý trí của tôi đang cố gắng đánh thức con tim ngu ngục của tôi rằng: “Trời đất ơi cái con nhỏ mê trai kia! Nghĩ sao đang trên xe mà nhà ngươi lại xuôi lòng cùng ổng ân ái ngay tại đây chứ? Có biết là dù đã tối muộn, nhưng ngoài kia xe cộ cũng đang chạy qua chạy lại không hả?”. Ờ thì, nhỏ Phương lương tâm nó nói gì kệ cha nó, chứ giờ tôi bị lão chồng dẫn hồn tôi đi mất tiêu rồi.
Càng khiến tôi bấn loạn hơn nữa, khi thầy ngậm lấy 1 bên ngực của tôi mà ra sức nhai ngấu nghiến nó. Nhưng ổng lại chơi cái trò cắn nụ hoa của tôi cho thật mạnh, rồi lại nhanh chóng xoa dịu nó liền. Làm cho tôi giây trước la 'á' lên vì đau, giây sau đã 'ưm' vì được làm cho thoả mãn.
Cơ thể này của tôi anh giáo già đã quá thuần thục và hiểu rõ nó hơn cả tôi. Và ổng đã trừng phạt tôi bằng cách, chuốc cho tôi phê pha tê rần rần hết cả người chuẩn bị lên tới trời. Nhưng lại tàn nhẫn buông xuôi để tôi chơi vơi đến bấn loạn khi chưa kịp lên tới nơi tới chốn. Khoảnh khắc tôi cảm giác mình bị hụt hẫng sắp rơi xuống vực, thầy lại tiếp tục kích thích kéo vớt tôi lên, để tôi 1 lần nữa sắp sửa chạm tới đỉnh thăng hoa. Rồi cũng ác ôn bỏ con giữa chợ cho tôi chơi vơi lạc lối.
Tôi bị làm cho bứt rứt lẫn khó chịu, vì toàn thân đang nóng bừng bừng như kim châm lửa đốt. Nơi thầm kín ấy nước nôi đã chuẩn bị đủ, cũng như khao khát muốn được thầy lấp đầy cùng tôi hoà quyện. Cứ thế tôi oằn mình như con rắn nước, tay chân cuống quýt bện rện bám lấy ổng để làm nũng. Chấp nhận bỏ qua sĩ diện của bản thân, tôi ra sức nài nỉ thầy bằng giọng yếu ớt hết sức nhõng nhẽo của mình:
- Anh...em muốn...em muốn mà.
Tôi không biết mình về nhà và được đặt nằm trên giường vào lúc nào. Chỉ biết buổi tối ấy tôi đã bị dày vò muốn chết đi sống lại. Bằng biện pháp nghiệp vụ rất chuyên nghiệp, lão chồng đã thành công khiến tôi phải mở miệng van xin khẩn thiết rằng tôi yêu lão, cần lão và ham muốn lão. Âm thanh trong họng tôi không còn là tiếng rên rỉ vụn vặt nữa, mà là tiếng nức nở đứt quãng khô khốc hết cả cổ họng. 'Cô bé' của tôi được dịp no 1 bụng đầy 'mật' của thầy. Đến nỗi sau tàn cuộc, thầy lau bao nhiêu tờ khăn giấy cũng không ngăn được thứ dịch tình yêu của ổng trào ra, rồi chảy xuống làm ướt nơi tôi nằm 1 mảng. Cả người tôi rũ rượi như bị tháo từng đốt xương rã rời từng mảnh. Cặp giò thì hoàn toàn xụi lơ không thể chống nổi nó lên để đứng dậy. Và cũng vì bị làm cho lên đỉnh quá nhiều lần, nên tôi cảm giác bên trong bụng, 'đường hầm' của tôi nó ê buốt âm ỉ vì quá mệt mỏi, do đã phải co bóp lẫn hoạt động hết năng suất.
Trong buổi tối nghiệt ngã ấy, tôi cảm giác là mình đã chết thật rồi. Nên khi trút hơi thở cuối cùng, tôi phó thác để thầy liệm tôi trong chiếc áo vest to lớn của ổng. Sau đó mặc ổng bế xác tôi lên căn hộ theo đường thang máy dành riêng cho nhà tôi ở chung cư.
Và cũng từ lúc ấy trở đi, tôi ngoan ngoãn như 1 con cún, nào có dám tơ hớ miệng mồm nói không yêu ổng rồi làm mình làm mẩy với ổng nữa đâu. Lâu lâu bị đàn áp quá tôi mà lại làm bướng, chỉ cần thầy hất cằm hỏi: “Muốn lên đỉnh không bé? Muốn anh mất dạy không?” Là tôi rụt cổ và câm miệng lại ngay. Bởi theo Dale Carnegie: 'Cách duy nhất để đạt được điều tốt từ một cuộc tranh cãi là tránh nó'. Ok!!! Thôi tránh đi cho lành. Ngứa mồm, ngứa mép mất công ổng lại ngứa tay, ngứa chân với tôi. Vì: 'Biết điều gặp nhiều may mắn, còn không biết điều gặp nhiều cay đắng'. Thế thôi!!!