Thế rồi hành trình quy phục vợ bắt đầu, khi ngày nào anh cũng cho người gửi hoa đến nơi cô làm việc. Nào là hồng Juliet, hồng Ohara, hồng cam đào, rồi cúc mẫu đơn, linh lan...Mong nàng nhủ lòng từ bi dành ra vài giây ngắn ngủi trong ngày để nghĩ đến anh. Mà không hiểu sao cô Ái lại nhận hết lòng thành của anh chứ không từ chối. Cứ nhân viên giao tới là cô kí giấy đã nhận, sau đó kêu người để tạm vào trong kho nào đó cũng được. Anh thấy cô không khước từ hoa của mình, tự nhiên lại mừng rơn trong lòng. Cứ thế liên tục gửi cho cô đủ loại hoa hoè trong 2 tuần lễ kèm theo những lời chúc ngọt ngào.
Rồi đến 1 ngày nọ, trời bữa nay hơi âm u, trợ lý nói rằng có người bên cô Ái giao đồ tới cho anh. Lật đật quăng tài liệu qua 1 bên, anh hí hửng chạy xuống xem đó là gì thì mèn ơi, mười mấy lẳng hoa từ héo nhẹ đến héo xơ xác mà anh đã gửi tặng cô trong vòng 2 tuần qua, được nhân viên giao hàng đem đến bày đầy trước sảnh công ty anh, kèm theo 1 tờ giấy viết tay rất đẹp của cô Ái:”Tôi cúng xong rồi, phiền anh đem đi tiêu huỷ dùm. Khổng Ái Ái”.
Oh man, trái tim của anh nó thốn và bị tổn thương không hề nhẹ. “Em chơi gì dã man vậy Ái?”. Vừa cười bất lực và lắc đầu thở dài, anh chàng trợ lý đứng kế bên bối rối lên tiếng hỏi ý anh rằng:
- Anh Louis, em cho người đem vào kho rác nha anh.
- No no, em kêu nhân viên cất giữ mấy bó hoa này trong kho cho cẩn thận. Sau đó tìm chuyên gia xử lý hoa khô đến cải tạo lại để anh lưu trữ và giữ làm kỷ niệm.
Anh bị khùng rồi, thứ cô Ái đem giục trả, giờ anh lại xem chúng như món quà từ cô vậy. Điều này đã khiến cho anh chàng trợ lý cùng các nhân viên trong công ty vô cùng hoang mang. Còn tờ giấy viết tay của cô Ái, anh lại trân trọng gấp vào cẩn thận và bỏ vào ví mình.
Thêm cả chuyện này nữa, thật ra tối nào anh cũng theo dõi cô, từ lúc cô lái con motor của mình trong hầm gửi xe ở chỗ làm về đến chung cư. Có khi anh ngồi ngoài xe đợi cô đi ăn tối với bạn bè hay đi cà phê bàn chuyện với các khách hàng. Cứ thế hàng ngày anh lủi thủi đi theo người con gái khiến anh gạt bỏ mọi cám dỗ thế gian, chỉ muốn được cùng nàng nên duyên mà thôi.
Đi theo cô vài ngày, anh mới biết, cô tên Ái nên tấm lòng của cô nhân ái vô cùng. Cứ ngỡ cô kiêu kì, cô bất cần, cô hầm hố như vậy chứ, thật ra cô thương người nghèo khó lắm. Đúng là con gái nhà họ Khổng, vẫn giữ y truyền thống của cha mình. Hảo tâm, rộng lượng, làm việc thiện trong mọi hoàn cảnh chẳng ngại sang hèn.
Anh nhìn cô tấp xe vào bên đường để đỡ 1 bà cụ lụ khụ qua đường, vì bà có cục bứu lớn trên lưng nên khó khăn đi lại. Cô còn mở ví dúi vào tay bà vài tờ tiền và hỏi han bà sau đó mới để bà đi. Rồi cô hay ngoắc mấy đứa con nít cầm vé số đi bán dạo ở các hàng quán, khi quần áo và chân tay chúng nó lấm lem không được sạch sẽ. Nhưng cô không hề ngại những điều ấy, mà dịu dàng ngồi xuống hỏi chuyện rồi mua đồ cho tụi nó ăn, đã thế còn mua hết cả cọc vé số để cho tụi nó được về nhà sớm nữa. Cô làm rất nhiều việc tốt vào mỗi tối, và đấy cũng là 1 trong những lý do mà cô hay về nhà trễ. Anh được biết cô còn tham gia rất nhiều quỹ mổ tim, mổ hàm ếch cho trẻ em nghèo khó, nên được trao tặng rất nhiều giấy khen người tốt việc tốt. Tất cả các tiền thắng giải của mình, cô đều quyên góp vào các quỹ từ thiện mà không giữ lại đồng nào.
Nhiều buổi tối trông thấy cô đi giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, anh tự ngẫm rồi lại hổ thẹn về chính mình. Cô đẹp người đẹp nết như thế, giờ anh đã hiểu vì sao cô tuyên bố không bao giờ chấp nhận anh rồi. Anh giàu thì giàu đấy, của cải tràn trề sung túc, làm từ thiện thì nhà nước hô hào bão lũ thiên tai thì chuyển khoản để lấy tiếng cho công ty thôi. Hãy nhìn nhà cô đi, làm từ thiện từ tâm chứ không cần huy động các mạnh thường quân khác, càng không hề khoa trương màu mè để lấy danh lấy tiếng. Thế rồi lương tâm anh đã bị thức tỉnh, hệt cái cách chiếc giày của cô rơi trúng đầu anh. Cứ như ý muốn của ông trời đưa đẩy cho vị thiên sứ là cô hạ xuống để thay ông dạy dỗ anh về kiếp nhân sinh và lòng nhân đạo. Càng biết thêm nhiều điều về cô, anh lại càng muốn được ở bên cạnh để có thể yêu thương và chăm sóc cho cô thật nhiều. Bởi cô chính là động lực để anh tu tập trở thành 1 người đàn ông đàng hoàng, tử tế và sống đẹp với đời.
Anh bắt đầu xông xáo đi tìm hiểu các quỹ từ thiện, tận mắt đi đến những trại trẻ mồ côi và trung tâm nuôi dưỡng người khuyết tật và người già cơ nhỡ. Anh mới thấy rằng, cuộc sống đã cho anh quá sung sướng hơn bao nhiêu con người ở xung quanh mình rồi. Trước giờ anh chỉ sống nhìn lên, bây giờ thử 1 lần nhìn xuống mới thấy thế nhân khổ đau và lầm than như thế nào. Anh tiếc là tại sao anh không được gặp cô Ái sớm hơn, để có thể cải tà quy chánh từ lâu nhỉ?
Nhưng có chuyện này, anh xin được đê tiện chỉ 1 lần duy nhất. Đó chính là anh đã bỏ ra số tiền rất lớn để cho mời 'hacker' có tiếng tăm. Nhờ hắn thâm nhậm vào mạng lưới máy tính của công ty cô bằng hệ thống Wifi. Truy cho ra máy bàn của của nhỏ trợ lý, cốt là để lấy được lịch trình hoạt động làm việc của cô Ái. Ngày hôm nay cô làm gì, đi dự sự kiện gì, gặp những ai, tham gia các hoạt động nào. Nắm được những thông tin ấy, anh có thể tìm cách xuất hiện gần bên cô, tạo cơ hội cho mình giao lưu với cô nhiều hơn. Anh còn tâm huyết đến nỗi, cho mua lại căn chung cư đối diện với căn hộ của cô với giá gấp đôi. Để ngày ngày có thể chạm mặt, được chung lối đi đường về với cô nữa.
Sáng anh dậy thật sớm, rồi đứng trước cửa căn hộ mình để đợi cô ra. Cô Ái lần đầu trông thấy anh cũng hơi giật mình, rồi cũng giả lơ bỏ mặc anh như người không quen biết. Tối tối, anh theo cô về rồi cùng lên thang máy với cô. Và cô cũng mặc kệ, coi anh như người dưng nước lã. Còn anh cũng chỉ im lặng đi theo cô chứ không làm phiền hay gây quấy nhiễu gì cô cả. Sáng gặp thì: 'Ái, chúc em ngày mới vui vẻ nhé!'. Còn buổi tối trước khi cô bước vào căn hộ của mình, anh cũng trầm giọng nói phía sau lưng cô:” Ngủ ngon nhé em!”. Cứ hết ngày này qua ngày khác, anh đều lặp đi lặp lại hành động ấy của mình trong vòng 1 tháng trời. Lẳng lặng đi theo sau cô như vậy và không có bất kì hành vi càn rỡ hay quấy rồi gì cô cả.
Đến 1 buổi nọ, lại thấy anh đứng chờ mình ở trước cửa thang máy để cùng lên căn hộ, bữa nay cô Ái nhịn không nổi sau cả tháng trời giữ im lặng và khoảng cách với anh. Không quay sang nhìn anh ở phía bên cạnh, cô cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Anh cứ như thế này hoài, bộ không thấy mệt sao? Tôi đã nói là tôi vẫn giữ những quyết định của mình cho tới cùng. Nên anh đừng làm mất thời gian của mình vì tôi nữa.
Đưa mắt nhìn sang cô như 1 gã trai si tình thực sự. Thần thái của anh sau khi gặp cô bỗng trở nên đĩnh đạc và chính trực lên rất nhiều. Anh mỉm cười với cô, sau đó nhẹ giọng nói:
- Anh đang cố gắng hoàn thiện mình từng ngày, phấn đấu trở thành người đàn ông như ý em mong muốn cho dù em đang cố từ chối anh ra sao. Chỉ cần hằng ngày được trông thấy em như thế này, anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cô Ái nheo mắt nhìn sang anh, vẻ thật tâm tràn đầy trên khuôn mặt của chàng trai con lai có đôi mắt xanh ngọc quá hút hồn. Nhưng cô quyết không thể để ánh mắt đó cuốn cô vào vòng xoáy tình yêu ấy. Muốn nói những lời ngôn tình này với cô ư? Xin lỗi, cô là người sống rất thực tế và không mơ mộng như nhiều đứa con gái khác, nên anh đừng nằm mơ có thể làm cô lung lay.
- Bản chất con người là thứ không thể thay đổi, cáo thì vẫn là cáo, sao có thể thành cừu được?
Nghe cô giễu cợt nói, anh lại biện hộ:
- Anh nguyện bẻ hết răng nanh và cắt hết móng vuốt của mình, để có thể trở thành chú cáo ngoan ngoãn đã được thuần hoá của em.
....................
Thời gian sau đó, anh và cô bắt đầu đụng mặt nhau nhiều hơn, bởi cô đi đâu cũng gặp anh ở đó. Đi dự lễ ra mắt bộ sưu tập mới của các đồng nghiệp cũng gặp, nhiều khi bay ra nước ngoài tham gia các lễ hội thời trang cũng gặp luôn. Ngay cả khách sạn mà cô đặt cũng chạm mặt anh ở đó. Cả việc cô đi thăm các cụ già neo đơn trong trại nuôi dưỡng, cũng gặp anh đang ngồi trò chuyện với các ông lão lớn tuổi. Dường như anh cứ lởn vởn xung quanh cô và phủ sóng ngày càng nhiều. Mà công nhận anh dai thiệt, gần 4 tháng trời cứ rong ruổi theo cô như thế mà không thấy chán ngán.
Cô còn nghe ba và các anh của mình nói lại, dạo gần đây thấy anh chăm tham gia các hoạt động từ thiện lắm. Đã thế còn hay tìm đến ba Vũ của cô đàm đạo trò chuyện để tầm sư học đạo từ ông. Nghe xong cô chỉ bĩu môi cười khinh khi, bởi ôi cái trò lấy lòng ấy thật là cũ rích và không có tí sáng tạo nào cả.
Ngay cả thằng em Tony, em trai của chị dâu cô, nó thua cô 1 tuổi cũng chơi rất thân với anh, vì cùng trong hội chơi siêu xe Sài thành, và nó cũng biết chuyện anh đang theo đuổi cô. Ban đầu nó cũng giống như tất cả mọi người, khuyên anh hãy từ bỏ ý định đi vì chị Ái khó nhai lắm. Nhưng anh vỗ vai thằng nhỏ và tâm sự với nó:
- Đến 1 lúc nào đấy, em gặp được người mà làm thay đổi em hoàn toàn. Khiến em không còn đam mê sắc tục nữa mà chỉ muốn được ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc, và dành hết tình cảm cho 1 mình cô ấy thôi rồi em sẽ hiểu.
Tony nó kể lại, mấy tháng trời nay không còn thấy anh tham gia các buổi tiệc xa hoa của tụi con nhà tài phiệt. Hay thấy anh trong bar với mấy em đẹp vây quanh. Anh Louis còn tuyên bố với tụi công tử rằng mình xin nghỉ hưu để tập trung lo cho công việc và cũng đã có ý chung nhân rồi. Khiến thằng Tony không khỏi tò mò phải gọi điện thoại kể lại với cô liền:
- Ủa Ái, bà chấp nhận làm người yêu của ổng rồi hả?
- Hồi nào ba?
- Làm tui cứ tưởng...mà dạo này tui thấy ổng tu tâm dưỡng tánh thật rồi bà ơi, trông ổng khác hẳn hồi xưa luôn á. Thôi đừng làm khó làm dễ người ta quá mà, cho người ta 1 cơ hội đi.
- NO
....................
Trông thấy con trai mình dạo gần đây bỗng trở thành 1 con người hoàn toàn khác. Điềm đạm hơn, chính chắn hơn, lại còn từ bỏ ăn chơi mà tập trung vào sự nghiệp. Khiến ba anh Louis, ông Thịnh Nguyễn hết sức hài lòng và phải tìm cho ra nguyên nhân nào khiến cho thằng con mình, cha mẹ nói không nghe, người ngoài dạy lại nghe thế này. Biết chuyện, ông cũng rất muốn làm xui với gia đình ngài Vũ bên đây. Nhưng vợ ông, người phụ nữ Anh quốc chính gốc, lại đang muốn tạo hôn sự cho anh cưới người trong Hoàng Gia Anh rồi. Sau này khi biết chuyện, vì cô mà anh phải nằm viện 3 lần vì gặp các tai nạn. Bà đã đích thân đi tìm gặp cô Ái nói chuyện, nhưng liệu bà có thể can ngăn được đứa con trai cố chấp của mình không?