Sáng hôm sau, như đã định, tôi và thầy sẽ lên Uỷ Ban để kí giấy hôn thú, xác định sẽ là cục nợ ám nhau cả đời. Sau 1 đêm nồng nàn nên thầy ngủ rất ngon, sáng ngủ dậy trông thần khí tốt tươi và vui vẻ hẳn. Còn tôi bỗng tay chân bữa nay rã rời và đầu có chút đau nhức. Cảm giác trên đỉnh sọ nó tê rần rần khó tả và cảm thấy là lạ lắm. Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tôi vẫn ráng thức dậy cùng thầy để hoàn thành tâm nguyện của ổng.
Trông thấy tôi không được khoẻ khoắn cho lắm, thầy đưa tay sờ lên trán tôi xem có bị sốt hay không, và đề nghị nếu tôi đi không nổi hay thôi để bữa khác cũng được. Chắc tại do đêm qua chúng tôi đã nhiệt tình với nhau quá, nên mới khiến tôi đờ đẫn như thế. Nhưng tôi nói mình vẫn ổn, lên kí cái ào rồi về lại chung cư cũ của cả 2 nằm nghỉ ngơi 1 lát là khoẻ ngay. Vì tôi vẫn chưa có ý muốn chuyển nhà, dù gì khu chung cư kia gần với trường học hơn rất nhiều. Và trước nay tôi cũng đã ở đó quen rồi, vẫn chưa muốn rời lên nơi quá cao so với thiên hạ này đâu.
Quá trình ký giấy tờ diễn ra nhanh chóng lẫn suôn sẻ. Vì mọi thủ tục thầy đã chuẩn bị từ trước rồi, nên tôi chỉ việc lên đặt 'bút sa gà chết', sau đó cầm hôn thú về ép plastic cho cứng. Để tránh sau này xảy ra cãi vã, lại hờn dỗi đòi lôi ra xé như lời thầy nói. Xịt, ổng chỉ tổ lo xa. Xé không được thì cầm kéo cắt thôi chứ có gì đâu. Tôi vô ý ghẹo thầy như vậy, thế mà ổng đòi về nhà cầm cây kéo xén cái mỏ hư đốn của tôi rồi giấu luôn 2 tờ bản chính này, không cho tôi thấy mặt mũi của chúng nó lần thứ 2.
Tôi được nghỉ học vài ngày do mới kết thúc 1 học kỳ và chuẩn bị sang học kỳ mới. Thầy chở tôi về lại chung cư rồi cũng lên công ty làm việc, do bữa nay có cuộc họp quan trọng. Nói rằng nếu tôi cảm thấy không ổn thì gọi điện báo thầy về ngay, ổng sẽ đưa tôi đi khám ở bệnh viện liền. Nhưng tôi thấy tình hình cũng chẳng nghiêm trọng, nên nói với thầy cứ yên tâm đi làm đi, vì tôi tự lo cho bản thân của mình được.
Về đến nhà, tôi vào phòng và leo lên giường nằm nghỉ chốc lát. Nhưng vừa chợp mắt được vài phút thì 2 lỗ tai cứ lùng bùng. Lại nghe văng vẳng tiếng ai đó tụng kinh hay niệm chú gì đó mà không rõ là gì. Mà kì lạ là khi ngồi bật dậy, tôi lại không nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Tâm can tôi bắt đầu lo sợ và có sự bất an, nên đành đi ra thắp nhang cho bà nội ở trên bàn thờ, sẵn để nhà có tí nhang khói cho ấm cúng. Nhưng sao bữa nay nhang được cắm trên lư hương lại vùn vụt bốc cháy nhanh hơn mọi khi rất nhiều, mặc dù trong phòng không có miếng gió hay bật quạt gì cả. Nhìn lên hình thờ của bà, bỗng tôi nhớ tới giấc mơ có giọng nói của nội trong đêm hôm qua. Bất chợt rùng mình và cảm giác có chuyện không hay gì đó sắp xảy đến với mình rồi.
Thề là cả ngày hôm nay, tôi cứ có cảm giác ai đó đứng sau lưng, khiến tóc mai sau gáy cứ muốn dựng ngược lên. Thầy dặn tôi là luôn có vệ sĩ túc trực ở ngoài cửa canh nhà dùm, nhưng dẫu vậy nếu có người bấm chuông, tôi phải luôn dòm màn hình camera của chuông cửa, để xem người đó là ai thì mới được lú mặt ra ngoài. Còn chuyện chị Thư, thầy sẽ tìm cách tống chị đi nơi khác để giữ an toàn cho tôi. Nhưng dạo gần đây chị đã đi đâu không thấy xuất hiện, nên thầy chưa tiện gặp mặt để đàm phán.
Tôi nghĩ chắc thời tiết đang cuối năm nên không khí mang chút hơi lạnh khiến tôi bị lạnh gáy như thế, nên cứ loay hoay lẩn quẩn trong nhà cho đến lúc chiều tà. Lúc này cơn đau đầu của tôi đã thuyên giảm nên mặt mày trông đã đỡ mệt mỏi hơn nhiều rồi.
- Vợ ơi!!!
Anh giáo già mở cửa bước vào nhà và gọi tôi đang ở trong bếp. Tôi vui mừng vì thầy đã trở về, nhưng lại bĩu môi dài mỏ nói vọng ra với thầy bằng giọng khá lớn:
- Dạaa....Thần thiếp tham kiến Hoàng thượnggg!!!
- Nó chửi vô mặt tui hay gì đây trời? Bữa nay đường đường chính chính lên chức rồi nên gan quá ha.
Tôi tháo tạp dề và chạy lại thầy, không quên rót 1 ly nước mời anh chồng uống lấy hơi để có sức lèm bèm vợ. Chúng tôi cùng nhau ăn tối rồi đi dạo dưới khuôn viên của chung cư tản bộ. Đường phố lúc này đang tràn ngập những dây đèn đủ màu sắc, quấn quanh các cây thông được trang trí rực rỡ vì đang mùa Giáng Sinh mà.
Anh giáo nắm lấy tay tôi dẫn đi thong dong, rồi có trò dụ con nít:
- Người ta nói trong đêm giáng sinh, nếu mấy bé nít nhỏ muốn được tặng món quà mà mình yêu thích, thì hãy ghi ra 1 lá thư gửi cho ông già Noel rồi để dưới gối. Ông sẽ đến và tặng món quà ấy cho những trẻ nhỏ đã ước cầu. Ốc tiêu, em về thử viết cho ông già Noel coi xem truyền thuyết có đúng không
Mé, con nhà người ta qua tuổi dậy thì rồi, mà ổng nghĩ tôi là trẻ con mới lên 3 lên 5 hay gì đây? Tôi đưa mắt nhìn lên thầy, miệng lém lỉnh trả lời:
- Em viết rồi ấy chứ, mà ông kì quá. Em chỉ xin 1 con gấu bông để tối ôm ngủ cho ấm. Tự nhiên ông cho em nguyên 1 ông chồng già quá khó ở. Biết thế em chả ước đâu.
Thầy nghe thấy thế liền vòng tay qua rồi kẹp lấy cổ tôi. Vừa đi thầy vừa doạ dẫm tôi rằng:
- Còn tôi đã ước, tối nay lại có dĩa 'ốc tiêu xào chăn gối' giống hôm qua để nhâm nhi ăn mừng đêm noel.
Nghe thấy thế tôi sợ liền, bèn uỷ khuất nhìn lên thầy và méo mỏ hỏi:
- Anh ăn em hoài bộ không thấy ngán sao?
- Ngán là ngán thế nào? Em là tinh bột của tôi. Bắt buộc phải ăn hàng ngày mới có năng lượng mà làm việc chứ!
Nghe lão sói trả lời cách đầy thuyết phục, tôi vẫn cố gắng cãi:
- Nhưng bác sĩ đã nói ăn nhiều tinh bột không có tốt đâu à, sẽ gây tăng cân béo phì và tiểu đường đó!. Đọc thê𝓂 𝓃hiều truyệ𝓃 ở { TrU𝓂t ruyệ𝓃.V𝑵 }
Nghe con ốc tiêu láo toét nói xong, anh giáo đưa mắt xuống lườm tôi 1 cái rõ sắc nét. Và đáp trả tôi bằng những câu từ khá thâm thuý và đen tối:
- Em đang trù ẻo tôi bệnh tình đầy người sao? Tôi nói cho em biết, tôi đây mà bị tiểu đường, thì em sớm muộn gì cũng sẽ bị sâu răng thôi.
Ủa, mắc giống gì ổng bị tiểu đường là tôi sẽ bị sâu răng? Là sao ta? Tôi nhăn nhó mặt mày để cố hiểu ra những ý nghĩa mờ ám trong câu nói của thầy.
Anh giáo trông tôi nghệt mặt đang ngu ngốc suy nghĩ mà chợt phì cười, bèn châm vào tai tôi vài từ gợi ý bằng giọng nho nhỏ đầy ma mãnh:
- Lát về lên giường anh cho em 'mút kem', sâu răng nó từ đó mà ra.
Rồi rồi, tôi hiểu ra ý tứ trong câu nói đó rồi. Nên vội thục cùi chỏ vô người thầy và trách mắng ổng không nên nết, tối ngày cứ thích đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ. Đúng là đồ cha già xấu xa, bệnh hoạn, biến thái hết chỗ nói!!!
..................
Tối ấy, khi đang ôm thầy ngủ 1 cách ngon lành. Nhưng đến nửa đêm, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, nhưng chỉ đúng 1 tiếng 'cóc' thôi. Ban đầu âm thanh ấy rất nhỏ, khiến tôi chưa tỉnh mộng hẳn. Nhưng dần dần, cứ trong mấy giây sau tiếng gõ ấy ngày một lớn hơn. Lúc này, tôi lờ mờ mở mí và đưa đôi mắt còn đang mớ ngủ của mình ngó lên trần nhà và ra xung quanh, nhưng thấy mọi thứ không có gì khác lạ và đáng ngờ. Còn anh giáo vẫn đang ôm tôi trong lòng và đang say giấc.
Tỉnh ngủ như thế này, tôi lại không nghe thấy tiếng gõ ấy nữa, nên nghĩ bụng chắc tôi nằm mơ nên nghe nhầm rồi. Nên định nằm xuống xoay người ôm thầy và nhắm mắt ngủ tiếp. Thế nhưng 'cóc', thanh âm ấy lại tiếp tục vang lên khi tôi vừa khép mi. Và tôi định hình là nó phát ra ở ngay cửa kính ngoài ban công.
Ngóc đầu lên nhưng tay vẫn ôm lấy thầy vì tôi bắt đầu thấy hãi hãi. Nhưng khi đưa mắt ra nhìn thì ngoài ấy lại chẳng có gì cả, cửa vẫn đóng kín và rèm cửa vẫn khép im lìm. Rúc vào người thầy sâu hơn để tìm sự an toàn, tôi cố nhắm mắt và tự dỗ mình ngủ tiếp.
Bỗng trong đêm khuya yên tĩnh và vắng lặng đến đáng sợ, tôi lại nghe tiếng ai thả 1 viên bi xuống sàn nhà, nên 1 tràng thanh âm từ lớn đến nhỏ dần 'KỊCH...KỊch..Kịch..kịch..' nghe rõ mồn một rồi mất hẳn. Bắt đầu co rúm người và tôi run rẩy gọi thầy dậy:
- Anh...anh ơi!!!
Anh giáo đang ngủ rất say, nhưng nghe tôi lay vài cái cũng cố gắng ti hí mắt và hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Gì vậy em?
- Trong phòng hình như có gì á, em nghe thấy ai gõ cửa hoài à!
Tôi run giọng nói với thầy, nghe thấy thế thầy liền ngóc đầu dậy và ngó dáo dác xung quanh mấy vòng. Lại chặc lưỡi chau mày nhìn sang tôi mắng mỏ:
- Em lại 'thần hồn nát thần tính', ngồi coi ba cái phim ma tào lao hoài xong giờ ám ảnh. Thôi ngủ đi cô nương, mốt tôi cấm coi nữa nghe chưa!
Nói rồi thầy kéo chăn và ôm chặt tôi vào lòng mình thêm, không quên hôn lên trán tôi vài ba cái để trấn an tôi ngủ ngon giấc.
Vùi mặt vào ngực thầy, tôi ráng nén cơn sợ hãi lại và dặn lòng mình chắc thầy la đúng. Do hồi tối trước khi ngủ, tôi liều mạng coi phim ma chiếu trên TV, nên sợ quá dẫn đến tâm lý bị ảnh hưởng. Thế là tôi cố nhắm mắt và thả lỏng cơ thể. Tay thầy xoa lưng tôi 1 hồi để dỗ tôi ngủ lại rồi cũng nhẹ dần và ngưng hẳn, vì thầy đã vô giấc lại. Tôi cũng mơ màng và bắt đầu thiếp đi theo thầy.
Khi ý thức của tôi dần tê liệt và đổ sụp vào cơn mê. Bỗng cả người tôi cứng đơ và tôi rơi vào 1 trạng thái vô cùng khác lạ. Vội mở choàng mắt và tôi thót người, khi thấy 1 mình nằm giữa giường và không thấy thầy đâu cả. Xung quanh phòng tối đen và chỉ có chút ánh sáng của ánh trăng hắt vào cánh cửa ngoài ban công tạo nên không gian kỳ bí.
Cả cơ thể tôi như bị liệt toàn thân và lạnh toát không thể nhúc nhích, chỉ có phần đầu là có thể quay tới quay lui được thôi. Mặc dù chưa thấy điều gì đáng sợ, tôi cố hét lên để gọi thầy nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không thể bật âm ra. Đang hoảng loạng giãy giụa trong vô ích, thì lúc này, cửa kính ngoài ban công tự nhiên bật tung và rèm cửa trắng tung bay phấp phới. Cảnh tượng y chang mấy bộ phim ma mà tôi hay coi, khiến tôi kinh hãi vội nhắm chặt mắt lại, lo sợ rằng mình sẽ nhìn thấy những điều không nên thấy.
Ngay khi ấy, giọng cười the thé của 1 người đàn bà nào đó vọng ra từ ngoài ban công vang tới chỗ giường tôi đang nằm. Khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi tột độ hơn, muốn hét lên cầu cứu nhưng cũng chẳng thể hét được. Một luồng khí lạnh toát từ ngoài ban công xộc thẳng vào phòng kèm theo mùi chuột chết rất buồn nôn. Khiến cơ thể vốn đã cứng và lạnh ngắt của tôi muốn chết trân ngay tại chỗ.
Đột nhiên, dưới 2 cổ chân tôi bị luồng khí lạnh ấy nắm lấy, tôi cảm nhận rõ đó là bàn tay cứng vì toàn xương, nhưng nó băng giá 1 cách kinh khủng không thể tả nên lời. Trong phút chốc, tôi mở mắt vì 2 mí đóng hoài nhịn không nổi mà tự động hé ra. Thế là hồn vía tôi bị doạ cho muốn thất thần vì đó là 1 con ma. Không, không phải là ma đâu, gọi đúng tên là 1 con nữ quỷ trắng toát với mặt mày xanh lè. Đôi mắt nó như 2 hố đen vũ trụ sâu hoắm muốn hút chết hồn người, và khủng khiếp hơn nó không có mũi. Và miệng mồm thì đỏ choét rộng toang ngoác, răng bên trong mọc lộn xộn và đang nhe ra cười với tôi rất quỷ dị. Mái tóc đen của nó hôi thối và rối bù xù như ổ quạ, càng trông nó thêm phần quái ác. Nó mặc bộ váy màu đỏ thẫm như máu, tương phản rõ rệt với làn da trắng nhách đến kinh dị, bị lở loét nhơ nhớp vài ba nơi trên thân thể gầy guộc trơ hết xương xẩu.
Tôi ngưng thở và hai mắt trợn to vì muốn chết ngay tại chỗ. Hai cổ chân lạnh đến nỗi làm tôi mất luôn cả cảm giác. Khí lạnh bắt đầu từ dưới cuối giường nơi nó đang đứng, lan lên đầu gối và 2 bắp đùi của tôi, và tôi nghĩ là tôi sắp bị nó bắt hồn đến nơi thật rồi.
Ngay khi nó cất tiếng cười the thé của mình trước tôi 1 lần nữa thì thật may quá, có ai đó đã cứu tôi ra khỏi cơn ác mộng quá sức kinh hoàng này. Tôi bừng tỉnh, cả người ướt sũng mồ hôi từ đầu cổ xuống dưới chân. Cố thở ra từng cơn nặng nhọc để hai lá phổi được thông khí.
Anh giáo nằm bên cạnh thấy tôi ú ớ và toàn thân lạnh toát nhưng lại ướt sũng mồ hôi, nên hoảng hồn gọi tôi dậy và rối rít hỏi han:
- Phương, em có sao không vậy? Em bị gì mà ú ớ hoài anh gọi mãi mới chịu dậy vậy hả?
Cả người tôi rã rời và đau nhức, tôi vẫn trong tư thế nằm và thở hổn hển trả lời thầy:
- Em..em mơ thấy ma!!!
Khẽ cử động chân mình, và tôi thấy 2 cổ chân sao lại nhức mỏi quá. Nên cố nhấc lên cao để xem nó đang ra sao, thì cả tôi lẫn anh giáo đều giật mình. Vì 2 cổ chân trắng trẻo của tôi bỗng dưng bị bầm đen mà không hiểu nguyên do.