Trông thấy tôi đứng ngây người như trời trồng ở trước cửa căn hộ. Thầy dứt khoát đẩy mạnh chị Thư ra, sau đó chỉ tay về phía tôi lạnh giọng nói với chị rằng:
- Em đang giữ vai trò là chị vợ của tôi đó, nên làm ơn, hãy giữ tự trọng và đừng làm cho bé Phương của tôi đang đứng kia cảm thấy khó chịu.
Nghe thầy nói ra những lời đau đớn không thể tin vào tai mình, chị Thư rưng nước mắt nhìn sang tôi. Con ngươi bỗng chốc co lại và cả khuôn mặt hằn lên những tia giận dữ thù địch. Chị đòi xấn tới và không ngừng chửi rủa tôi:
- Con quỷ cái, hết con gái mẹ mày cướp chồng của mẹ tao, giờ đến lượt mày cướp luôn người tao thương thầm trộm nhớ bao nhiêu năm nay. Tất cả tại ba tao cho mày đến đây ở, để mày dã tâm cuỗm mất thầy Vinh của tao rồi!!! Tao hận mày...
Tôi sợ hãi chỉ biết đứng bất động, muốn nói gì đó với chị nhưng không thể mở miệng vì không biết phải giải thích ra sao.
Không để chị Thư động tay động chân với tôi, anh giáo giữ tay của chị và giằng kéo lại. Chẳng nể nang gì nữa, thầy liền thẳng giọng cảnh cáo:
“Bé Phương là vợ của tôi, nên em hãy cân nhắc những lời nói và hành động của mình. Tôi chưa bao giờ coi em hơn mức là 1 người học trò cũ cả. Là do trước kia em tự ôm tương tư lẫn thương đau cho mình. Bây giờ tôi là người đàn ông đã có gia đình rồi, mong em hãy tỉnh táo và đừng làm nhiễu loạn cuộc sống vợ chồng của tôi”. Vừa dứt lời với chị Thư, thầy liền quay sang tôi và nhẹ giọng lại rất nhiều phần với thái độ đối lập hoàn toàn:” Bé Phương vào nhà đi để anh ra giục rác cho, anh vô nhà với em liền nè”.
Tôi vẫn chưa rời mắt khỏi gương mặt chứa rất nhiều nỗi đau thương dành cho thầy, và tràn đầy sự căm phẫn dành cho tôi của chị Thư. Chân tôi như muốn chôn tại chỗ, dẫu cho anh giáo đã đề nghị tôi hãy đi vào nhà. Có lẽ chị Thư càng cay nghiệt tôi hơn, khi thấy thầy trước giờ vốn rất lạnh lùng và nghiêm nghị. Hiện tại bỗng dưng lại trở nên dịu dàng và ân cần với tôi, còn tự tay đi bỏ rác hộ tôi nữa chứ.
Trông tôi vô cùng bất ổn, thấy thế, thầy liền lướt qua chị Thư đang đứng rấm rức khóc lóc khổ sở mà đi thẳng 1 mạch đến bên cạnh tôi, tiếp tục nhắc nhở cách rất nhẹ nhàng:
- Bé ngoan đi vào nhà đi, anh vô liền mà.
Thầy xoay người tôi lại và mở cửa nhà đẩy tôi vào bên trong, sau đó cúi xuống cầm túi rác lên đi ngược hướng với chị Thư để mang ra khu vực chứa rác thải. Chị Thư không đành đoạn, ráng mặt dày khóc lóc đi theo sau lưng thầy níu kéo không ngừng:
- Vinh, thầy ơi, thầy đừng như thế với em mà! Em biết là thầy chưa bao giờ chấp nhận em, nhưng thầy đừng vướng vào cái con có máu lăng loàn và làm đĩ kia mà. Em theo đuổi thầy biết bao nhiêu năm nay, tại sao nó vừa mới xuất hiện lại làm thầy Vinh vốn cứng rắn như đá của em lại sụp đổ chứ? Có phải nó đã bỏ bùa yêu thầy rồi phải không? Huhu, em phải làm sao bây giờ?
Đến nước này, anh giáo cảm thấy chịu hết nổi sự cố chấp của bà chị tôi rồi. Bỏ rác vào thùng xong xuôi, thầy quay lại nhìn chị ấy và muốn nói 1 lần cho hết:
- Tôi đã nói, em nên cẩn thận miệng lưỡi của mình khi nhắc tới vợ của tôi. Cảnh cáo lại 1 lần nữa cho em rõ, nếu em dám làm gì đó quá đáng với bé Phương, tôi không ngại tống em vào thùng rác như tôi vừa ném cái túi kia đâu. Tôi cũng chưa bao giờ là của em, nên xin em đừng nói những câu, như thể giữa chúng ta trong quá khứ đã là cái gì của nhau mà khiến bé Phương hiểu lầm. Và tôi cũng muốn khẳng định, nếu bé Phương có bỏ bùa tôi thật, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị bỏ. Giờ thì tránh ra để cho tôi vào nhà và làm ơn, đừng làm những chuyện ảnh hưởng xấu đến gia đình của tôi. Nếu không...hậu quả sẽ rất khó lường đó. Vì tôi đây không ngại mang tiếng là ra tay với người mà tôi đã từng giảng dạy đâu. Nên em hãy sáng suốt và tự mình hiểu chuyện đi!
Tôi ngồi trên ghế ở bàn ăn nãy giờ chờ thầy vào để hỏi chuyện, cũng không còn tâm trí nào để bày dọn cơm. Chân tay luống cuống và cảm thấy rất mất bình tĩnh, ruột gan thì nháo nhào không yên ở trong bụng. Giữa thầy và chị Thư, 2 người họ...có gì với nhau trong quá khứ sao? Đúng rồi, chị ấy ở đây, bên cạnh thầy trước tôi từ rất lâu rồi mà. Tính ra, tôi mới chính là kẻ đến sau tự nhiên được lợi, là kẻ phá đám chuyện của chị và thầy Vinh ư? Nhưng mà thầy cũng nói, trước khi gặp tôi, thầy chưa từng cảm mến hay yêu thích bất cứ 1 ai khác. Hay là chị Thư lại tự mình đa tình rồi!
Khi tôi vòng vo với muôn vàn suy nghĩ ở trong đầu, thầy đã mở cửa nhà và vào bếp tìm tôi. Trông thấy tôi đang trong trạng thái vô cùng hoang mang lẫn lo lắng. Anh giáo tiến đến và đưa tay xoa đầu tôi bắt chuyện, làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy:
- Ốc tiêu dọn cơm cho anh ăn đi mà, anh đói bụng quá. Em tính bỏ đói anh sao?
Tôi ngước lên nhìn thầy, khuôn mặt ổng vẫn rất trầm ổn và không thể bình thường hơn, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của tôi hiện nay. Nhất định tôi phải hỏi thầy cho rõ mới được, không thì xác định tôi ăn không ngon và ngủ không yên luôn.
- Giữa anh và chị Thư, có gì với nhau sao?
Và tôi nhận được câu trả lời cọc cằn từ thầy:
- Có gì là có gì? Nghĩ bậy bạ trong đầu là tui cú lủng sọ em đó.
Chưa thoả mãn nỗi tò mò ở trong lòng mình, mặc thầy đe doạ vậy chứ tôi vẫn muốn hỏi tới nhưng với kiểu móc mỉa:
- Anh và chị ấy đứng ôm ấp nhau giữa đường mà nói là không có gì. Ma nó tin lời anh nói. Có phải em là kẻ thứ 3 xen vào mối tình của anh và chị ấy, giống như lời chị ấy vừa nói có phải không?
Và tôi đã thành công chọc giận ông chú già có máu chó điên của mình, khiến thầy bặm môi và tím mặt rồi đùng đùng bỏ đi. Cứ ngỡ thầy vì những lời nói của tôi mà không buồn dòm ngó tới tôi nữa. Nhưng thánh thần thiên địa ơi! Ổng ra rút cây trung kiếm, trong bộ ba cây kiếm Nhật phong thuỷ được thầy trưng trên kệ gỗ kia, mà bang bang đến đòi xả tôi luôn kìa trời.
Hồn tôi kinh hãi văng ra tứ phương tám hướng. Nên vội đứng bật dậy, tôi lùi người ra phía sau vài bước, miệng ú ớ muốn cứng cả hàm:
- Anh, anh định làm gì em vậy hả?
'Beng', cây kiếm được thảy lên trên mặt bàn ngay trước mặt, doạ tôi khiếp hết hồn vía. Anh giáo với khuôn mặt hằm hằm nhìn thấy ghê lắm. Tay ổng chỉ vào cây kiếm ở trên bàn, nhưng mắt lại nhìn thẳng đến tôi giọng đầy tính đe doạ:
- Em là vợ của tôi mà em không tin tôi, chẳng thà em chém chết tôi luôn đi. Hoặc không tôi sẽ tự kết liễu tôi luôn cho rồi.
Nhìn lưỡi kiếm sắc bén loé lên tia sáng dưới ánh đèn khiến tôi nuốt nước miếng cái 'ực'. Giờ chả lẽ tôi nên gọi thầy với nghệ danh mới là 'anh Vinh máu chó' luôn sao ta. Bởi ổng toàn làm những chuyện nóng nảy và thô bạo thôi.
Kinh hãi nhìn thầy như mấy anh hùng Samurai của Nhật Bổn, chấp nhận rạch bụng tự sát để bảo tồn danh dự của mình. Tôi vội lắp bắp làm hoà liền:
- Anh...anh làm gì thấy ghê vậy? Em chỉ muốn biết rốt cuộc giữa anh và chị ấy là gì của nhau thôi mà.
Thầy nhìn chằm dằm tôi, với bản tính đanh đá và hay làu bàu vốn có. Ổng gằn giọng ra tối hậu thư với tôi rằng:
- Bộ em không nghe chị em gọi tôi là thầy sao? Ngoài tư cách là 1 người thầy cũ, tôi chả có bất cứ mối quan hệ mập mờ nào với cô ta cả. Vì thế em đừng có ở đó suy diễn linh tinh, mà làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của tôi. Tôi đã nói và cũng muốn tuyên bố lại cho em nhớ, trước giờ tôi chỉ có 1 mình em và sau này cũng vậy. Tuyệt đối không có người phụ nữ thứ 2 nào khác bước vào đời tôi thay thế em được đâu. Tiện đây tôi cũng muốn cảnh cáo, em mà nghe cô ta doạ dẫm hay bị cô ta đầu độc, rồi có tư tưởng phản động chống đối và rời bỏ tôi đi nha. Cây kiếm này trước khi rạch bụng tôi, nó sẽ rạch em trước tiên để em chết cùng với tôi luôn đó!
Kinh thiệt chứ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ thầy học cao hiểu rộng, kiến thức về nhân loại uyên bác thâm sâu, phong thái mẫu mực, tướng tá nghiêm chỉnh đứng đắn. Có ai nghĩ ổng nói chuyện với vợ, mà như trùm khủng bố vác đao kiếm ra đe doạ con tin như thế này không? Sao tôi lại xấu số đến nỗi lại chính là người vợ ấy chứ? Ông trời ơi sao con lại khổ sở như thế này?
..............
Sáng ngày hôm sau, vẫn y như mọi ngày, anh giáo già đưa vợ nhí đến trường đi học. Khoá cửa nhà đâu đó xong xuôi, thầy nắm lấy tay tôi và vừa đi vừa hỏi:
- Mấy bữa nay có mang theo sữa đi học uống đều đặn không vậy? Sao tôi thấy cái thùng sữa còn y nguyên thế?
- Em có mang theo mà!
Tôi phụng phịu trả lời và cùng thầy đi bộ ra thang máy. Ngay khi cánh cửa vừa mở, chị Thư mới đi chạy bộ về đang ở bên trong, liền bắt gặp ngay cảnh thầy đang ôm lấy cổ tôi dúi vào lòng mình đứng chờ ở bên ngoài.
Nhìn tới thầy và sau đó trông qua tôi, ánh mắt chị liền bén lên như muốn chém đứt lìa tôi đến nơi vậy. Vội đẩy người thầy Vinh ra và tôi đứng nghiêm chỉnh trở lại. Còn thầy vẫn 1 dáng vẻ rất điềm tĩnh, nhìn xuống tôi đang dặt dè mà chân mày có chút cau có. Nhưng mau chóng nắm lấy tay tôi và dẫn vào, cũng không buồn hỏi chuyện chị Thư 1 câu nào hết. Tội nghiệp chị ấy, nhìn lên thầy với đôi mắt không khuất phục rồi cũng lẳng lặng đi ra, để 2 người chúng tôi ở trong đó tư tình.
Khi thang máy đã đóng và đi xuống các tầng bên dưới, tôi nhìn lên thầy và cũng không dám hó hé hay hỏi thêm điều gì cả. Ngứa mồm ngứa mõm nói lung tung lại sợ thành món sashimi ốc tiêu bây giờ.
- Lại muốn nói gì nữa sao?
Thầy lia mắt nhìn xuống tôi như muốn khơi mào, để xem lá gan tôi có đủ lớn mà tớn tớn miệng mồm nói điều gì phật lòng ổng nữa đi. Nhưng tôi khôn rồi, sau vụ hôm qua bị ổng chỉ điểm và hăm he nên tôi:
- Em nào dám nói gì đâu ạ! Tại bữa nay thấy anh đẹp trai thêm ra vài phần nên muốn ngắm xíu thôi. Hihi!
Thầy vừa lườm yêu tôi vừa cười, không quên bẹo má tôi 1 cái cưng nựng:
- Ngoan ngoãn như vầy hỏi ai mà không thương!!!
Như tôi đã nói, cái số tôi sinh ra vốn là bị người ta ganh ghét đe doạ và ăn hiếp mà, mặc dù tôi chưa bao giờ kiếm chuyện hay đụng chạm ai cả. Nhưng việc nào tới thì nó đến thôi.
Chiều ấy, tôi về nhà sớm hơn thường ngày. Sau khi đi siêu thị dưới tầng trệt để mua thực phẩm về nấu cơm chiều. Đang loay hoay chuẩn bị nhấn dấu vân tay để mở cửa, bỗng nhà chị Thư ở kế bên cửa cũng mở ra và giọng của chị ấy nói vọng đến tôi:
- Mày qua đây, tao muốn nói chuyện với mày 1 lát!