Tội nghiệp chị Quỳnh cùng 2 chị kia, vừa khóc vừa căng mắt ra coi bản cáo trạng của mình rồi nhẩm số lần đánh và tát. Còn thầy hiệu phó thì nhắm mắt và thở dài, dường như không muốn xem những gì mà con gái mình đã làm với tôi. Các anh trong đội bảo vệ của thầy, tư thế đứng thì vẫn nghiêm chỉnh vậy đó. Nhưng mặt mày ai nấy cũng muốn cau có nhìn về 3 đứa ranh con kia, chỉ muốn xáng cho vài cái bạt tai y chang vậy. Nha𝘯h 𝘯hất tại ﹢ 𝙏 rùm𝙏r𝙪yệ𝘯﹒𝒱𝘯 ﹢
Nắm lấy bàn tay tôi, thầy ngẩng lên và nói với tôi rằng:
- Sao em phải cúi đầu, có tôi ở đây rồi thì phải hiên ngang lên đi chứ. Nhìn thẳng lên cho tôi.
Khẽ hít 1 hơi, tôi cố đưa mặt mình lên nhìn đời, và cũng dòm tới 3 bà chị đang run rẩy, vừa xem đoạn 'clip' vừa lo sợ lẫn hồi hộp kia. Vì không biết thầy Vinh sẽ xử phạt mình ra sao nữa.
Đoạn clip kết thúc là giây phút đội bảo vệ của trường chạy đến can ngăn họ ra khỏi tôi. Híp mắt nhìn 3 con gấu dám chà đạp lên con ốc tiêu của mình ở dưới chân. Thầy Vinh lúc này lại nói với thầy hiệu phó vài lời rằng:
“Chú đã coi hết rồi nhỉ, và chú thử nghĩ coi, chuyện như thế thì tôi có đủ bình tĩnh và vị tha cho con gái của chú không? Trong khi nó là đứa đã ra tay với vợ tôi đầu tiên đó. Giữa cái trường học mà ba tôi đã đổ biết bao tâm huyết để gầy dựng nên. Con gái chú cùng đám bạn nó dám cả gan làm trái với nội quy, gây náo loạn và làm ảnh hưởng xấu đến mặt mũi của nhà trường như thế. Là 1 thầy hiệu phó, chú biết việc này nó gây ảnh hưởng như thế nào mà có phải không? ” Sau đó, thầy liền quay sang tôi yêu cầu: “ Em tháo khẩu trang xuống, để cho chú Trọng đây biết tác phẩm mà con gái của chú ấy đã vẽ lên mặt em đi”.
Nghe lời thầy, tôi rụt rè đưa tay kéo tuột lớp khẩu trang, mà tôi đã đeo để che kín mặt mũi có đầy vết cào xước của mình trước thiên hạ. Khi nhìn thấy khuôn mặt tôi thê thảm như thế, sự áy náy thể hiện rõ trên khuôn mặt của thầy hiệu phó, nên ông chỉ biết thở dài và liếc xuống la mắng con mình cùng 2 đứa bạn nó:
- Tụi bay là con gái, mà sao lại ra tay ác độc như thế này chứ hả?
Anh giáo không muốn đôi co lâu nữa, nhanh chóng đề nghị với thầy hiệu phó rằng:
- Chú có thể ra ngoài nếu như không muốn trông thấy những cảnh tiếp theo. Cứ yên tâm, 3 cô bé này đã lựa chọn giải quyết nhanh thì tôi sẽ cho họ lãnh đủ những gì mình đã gây ra thôi. Làm cha làm mẹ, tôi biết chú xót con chú, nhưng chú không thể dung túng cho những hành vi này được. Tôi sợ chú đau lòng nên khuyên chú hãy ra ngoài lánh mặt 1 lát. Và tôi đảm bảo, khi xong chuyện, con chú còn thở để quay về.
Nói rồi, thầy đưa mắt sang nhìn 1 anh trong đội ngũ lính lác của mình và ra lệnh:
- Uy, phiền cậu đưa chú Trọng ra ngoài giúp tôi.
Lời nói vừa dứt, anh Uy đã tiến đến đỡ thầy hiệu phó đứng dậy và mời đi ra ngoài. Bà chị con của thầy, nghe thấy thế liền đứng mếu máo nói với tới ba mình bằng giọng vô cùng run sợ:
- Ba...ba ơi cứu con đi mà!
Nhưng thầy hiệu phó trước khi đi chỉ xụ mặt và nhờ thầy:
- Vậy, tôi xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ cháu nó dùm.
Và thầy Vinh đáp lại:
- Mặt vợ tôi đang trông ra sao thì tôi khắc lại y chang vậy lên mặt con gái của chú thôi. Tuyệt đối không có chuyện cho người hãm hiếp hay giết hại con chú. Vì tôi không muốn mang tiếng là lạm dụng chức quyền để đàn áp mà làm những việc mất nhân tính và không công bằng. Mà tôi cũng nói thật, nếu tôi nhờ người bên bộ công an vào cuộc, con gái chú sẽ được đưa vào trại giáo dưỡng. E là bên ở trong đó, đầu gấu sẽ dần nó hằng ngày cho đến lúc ra trại luôn chứ chẳng đùa. Còn tôi giải quyết, thì chỉ trong vòng 1 buổi tối là xong ngay thôi. Vì thế mong chú ra nhanh giúp để tôi còn cho xong chuyện sớm.
Nghe anh giáo khẳng định như thế, thầy hiệu phó đành nghe theo và cùng anh Uy bỏ ra cửa. Chỉ dám đưa mắt liếc nhìn con gái mình, rồi sau đó thở dài rồi bước đi.
Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, 3 bà chị bắt đầu chắp tay muốn quỳ xuống van xin thầy tha thứ. Thế nhưng lại bị thầy cự tuyệt:
- Đứng lên và đứng yên tại chỗ cho tôi. Có nhớ cái lúc vợ tôi cố trần tình và nói đó là hiểu lầm, các cô có nghe không? Vì thế đừng cầu xin những lời vô ích nữa. Thời buổi nào rồi mà còn đi đánh ghen người thứ 3 nhỉ? Tại sao không đi đánh cái kẻ đã phụ tình mình, bởi thằng đó mới là thằng đáng bị đánh nhất ấy chứ. Mà thật ra, đối với thằng con trai tồi tệ như vậy, thấy nó như thế thì các cô nên cảm thấy vui mừng vì thoát được thằng không có bản lĩnh và không ra gì mới đúng. Nó chả đáng để mấy cô kéo cả đám đi hội đồng đứa con gái yếu thế hơn mình chỉ vì ghen tuông, để giờ bị ra nông nỗi này có xứng không. Rồi khi đánh con nhà người ta xong, thằng kia nó có quay lại yêu mình nữa hay không? Nó đã bạc tình như thế thì bỏ, tiễn vong nó sớm, bộ đời này thiếu trai lắm hay sao mà lại để mình mất giá như thế? Còn 2 cô đi theo 'ăn hôi' kia, thích lo chuyện bao đồng lắm phải không? Vậy thì bỏ chung 1 bao rồi đánh đồng cả đám luôn nhé!
Tôi đang thấy mắc cười, vì thầy tôi ngoài dạy chữ, ổng còn dạy đạo nữa kìa trời. Yêu có mình tôi từ trước tới nay, mà giảng giải tình yêu như thể mình là chuyên gia tư vấn ấy. Đang ù ạc nghe thầy tụng kinh cho 3 chị kia sám hối. Bỗng thầy lên tiếng gọi tên tôi:
- Phương...
- Dạ???
Tôi vội trả lời và nhìn sang thầy. Nãy giờ ổng tốn công nói nhiều rồi, nên giờ mới bắt đầu vào bài nè:
- Bước đến trước mặt từng người, họ tát em bao nhiêu cái, tôi cho em vả lại bấy nhiêu lần.
Sặc, tôi ấp úng và không có ý định thi hành, bởi trước giờ tôi có chủ động gây sự hay đánh đập gì ai đâu. Bữa nay thầy lại bảo kê, còn cho tôi đặc ân đấm đá mỏi tay như thế này nên tôi khá bỡ ngỡ. Dẫu là tôi cũng đang cay 3 con gấu này lắm, nhưng đến giờ phút này, tôi lại không có đủ dũng khí hay nhẫn tâm để đánh trả lại họ.
Khi tôi còn đang phân vân, anh giáo già đã cung cấp thêm cho tôi thông tin rằng:
- Bạn nữ tên Vy, nhân vật mặc áo xanh ở trong 'clip', 20 cái tát, 7 cái cào và 5 cú đá...Phương, đến lượt em thể hiện đó!
Thật sự tôi không đủ ác tâm và nỡ lòng làm vậy với họ. Có thể mọi người coi tôi là ngu ngốc, là nhu nhược, là không có ý chí. Nhưng xin lỗi, tôi không phải là con người tàn bạo như họ. Cắn môi mình, tôi thủ thỉ với anh giáo rằng:
- Thôi được rồi anh, xin anh rộng tình bỏ qua cho họ đi. Họ cũng đã biết lỗi rồi mà, em...em không đánh họ được đâu.
Thầy nhìn lên tôi, và dường như biết trước tôi sẽ như vậy. Bởi tính tình của tôi ra sao, anh giáo là người hiểu rõ nhất mà. Nên gật gù đầu, thầy luồn tay ra sau lưng tôi vỗ nhẹ và dịu giọng nói:
- Tôi biết em sẽ không làm như thế mà. Vậy thì để họ tự làm với nhau đi. Hoặc không sẽ có người khác làm dùm.
Nói rồi, thầy nhìn sang đội lính của mình như muốn ra hiệu: 'Hãy hành động đi!'
Tôi và thầy không cần đi theo mà ngồi yên vị trí ở trong phòng họp. Vô cùng tò mò vì không biết họ bị đưa đi đâu, tôi vội hỏi thầy rằng:
- Anh...anh định làm gì họ vậy? Đừng làm gì quá đáng với họ nha anh!
Kéo tôi ngồi vào lòng vì trong phòng giờ chỉ còn tôi và thầy. Anh giáo hôn lên trán tôi, nơi không có vết thương mà thủ thỉ:
- Em yên tâm, không có gì gọi là quá đáng cả. Nếu có nghiệp báo thì tôi sẽ là người gánh hết!!!
Ba bà chị bị mấy anh cao to dẫn ra đúng cái vị trí mà buổi trưa họ đã bạo lực với tôi. Nơi đã được mở sáng trưng đèn để cho các chị tự xử như lời thầy phán.
Tôi không biết sự tình đang diễn như thế nào, chỉ biết chưa đầy 10 phút sau, trên TV trong phòng họp nơi tôi ngồi cùng thầy, đang 'phát trực tiếp' cảnh 3 bà chị đầu gấu đang nhận quả báo mà mình đã gây nghiệp. Họ khoanh tay gửi lời xin lỗi chân thành đến tôi, người mới bị họ hành hung ngay tại đây hồi chiều. Vì hiểu lầm mà đã gây ra những việc không đáng có, làm ảnh hưởng đến danh dự của tôi cũng như gây mất trật tự và làm xấu danh tiếng của nhà trường. Nên họ mong tôi cùng ban giám hiệu hãy rộng tình tha thứ và bỏ qua sai sót này.
Ba chị bị 'livestream' bằng chính các trang mạng của trường và trang cá nhân của họ. Số lượng sinh viên đang xem và chia sẻ tăng vùn vụt y như đoạn clip của tôi hồi trưa bị làm nhục vậy. Và dường như mọi người ai ai cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ, lẫn không khỏi ngờ vực về thân thế thật sự của tôi.
Vì muốn giữ hình ảnh đẹp cho các chị, nên anh giáo cho họ còn được toàn vẹn khi đang ghi hình. Cũng như sợ mọi người bàn tán là họ bị bạo hành ngược lại, nên mới phải đăng đàn xin lỗi như thế. Khi đoạn 'livestream' ngưng phát, mọi chuyện tồi tệ hơn mới bắt đầu. Tôi không biết bằng cách nào đấy, chỉ biết khi bước ra khỏi cổng trường để trở về, khuôn mặt của 3 bà chị ai nấy cũng đầu xù tóc rối đến thảm thương. Trên mặt thì chi chít các vết cào xước y chang tôi không khác miếng nào. Và họ cũng khóc thút thít hệt như cái cảnh mà chiều nay tôi đã rời trường học trong ê chề mà bỏ về vậy.
Đúng như lời thầy nói, ăn miếng nào thì trả miếng nấy thôi. Thầy đã giữ lời là sẽ cho họ lãnh những hậu quả, giống y chang cái cách họ đã gây ra cho tôi mà không đòi thêm lời lãi gì. Bởi tôi đã nói, thầy của tôi là vị chủ tịch 'made in VietNam' không giống bất kỳ ai khác. Ác có tâm và ác có học thức, chứ không phải hắc bang hắc đạo mà chém giết bừa bãi, cậy quyền cậy thế rồi này nọ lọ chai như mấy anh bên Tung Của đâu.
Khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi theo thầy lên xe để trở về nhà. Nhưng anh giáo vẫn chưa cho khởi động máy xe mà lại hỏi tôi rằng:
- Như thế đã đủ những gì em đã phải chịu đựng chưa? Em còn ý kiến gì nữa không?
Tôi có chứ, nhưng không phải về chuyện của 3 bà chị kia. Bởi có điều này tôi phải nói với thầy ngay:
- Em và anh chưa kết hôn với nhau mà, sao anh lại nói em là vợ của anh trước mặt mọi người vậy? Em không thích đâu.
Thế là tôi lại chơi ngu lần thứ n rồi. Bởi nghe tôi vừa phàn nàn xong, thầy không buồn nhìn đến tôi, mà lại nhấn chân ga cho xe lăn bánh. Sau đó, ổng trả lời lại tôi với giọng đầy kiên quyết:
- Lát về nhà chuẩn bị giấy tờ đầy đủ, mai tôi đưa em đi đăng kí kết hôn.
Ồ nô!!!!!