Ầm!!!
Theo sau tiếng quát lớn, một bóng dáng tản ra uy áp tối cao đột nhiên xuất hiện, đối phương đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đánh về phía Sở Quân Lâm một chưởng rồi xoay người đánh trả đối phương.
Ầm!!!
Đòn tấn công của hai bên va chạm nhau truyền ra tiếng nổ rung trời.
Bịch bịch bịch!!!
Thân thể hai bên lần lượt lui về phía sau!
Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng người này là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng, mặc áo bào màu xám!
“Công tử, không sao chứ?”
Nam nhân kia hỏi Sở Quân Lâm.
“Sở Chiến, giết hắn cho ta!”
Sở Quân Lâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo, hắn trực tiếp ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông gật đầu, trong mắt hiện ra sát ý nhìn về phía Diệp Phàm, ông ta chuẩn bị ra tay.
“Sở Chiến, dừng tay!”
Lúc này, Sở Cửu Ca lớn tiếng quát người đàn ông.
“Đại tiểu thư!”
Người đàn ông cung kính gọi Sở Cửu Ca.
“Mang theo chủ tử nhà ông cút!”
Sở Cửu Ca lạnh lùng quát.
Ánh mắt người đàn ông kia lóe lên, có chút do dự.
“Làm sao? Tôi không ra lệnh được cho ông đúng không?”
Vẻ mặt Sở Cửu Ca lạnh xuống, trên người cô tản ra một cỗ uy áp vô hình
“Rõ!”
Người đàn ông gật đầu, nhìn Sở Quân Lâm nói: “Công tử, tôi đưa cậu về trước!”
“Khoan đã, tôi cho các người đi rồi sao?”
Đột nhiên, Diệp Phàm lên tiếng.
“Diệp Phàm, bỏ đi, tạm thời anh ta vẫn chưa thể chết!”
Sở Cửu Ca nói với Diệp Phàm.
Nghe xong, Diệp Phàm nhìn về phía Sở Quân Lâm: “Nể mặt vợ chưa cưới, tôi có thể tha cho anh một mạng, nhưng anh bắt buộc phải để lại chút gì đó!”
“Mày..
"
Sở Quân Lâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy hận ý.
Phut!
Trong nháy mắt, trong tay Diệp Phàm xuất hiện thanh kiếm màu đen.
Hắn ra tay nhanh như tia chớp, chém đứt cánh tay phải của Sở Quân Lâm ngay tại chỗ!”
A!!!
Cánh tay phải bị chặt đứt, Sở Quân Lâm thét ra tiếng kêu thảm thiết.
“Công tử!”
Vẻ mặt người đàn ông kia thay đổi, căm giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ông ta muốn ra tay.
“Sở Chiến, mang anh ta đi!”
Sở Cửu Ca lớn giọng.
Người đàn ông kìm nén cơn tức giận, đang định nhặt lại cánh tay bị gãy của Sở Quân Lâm, với năng lực của nhà họ Sở, có lẽ sẽ nối lại được, nhưng Diệp Phàm không cho ông ta cơ hội này, hắn cầm kiếm băm nát luôn cánh tay!
Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Cậu sẽ hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay!”
Dứt lời, ông ta mang theo Sở Quân Lâm bị cụt tay nhanh chóng rời khỏi Thái Sơn!
Khi Sở Quân Lâm rời đi, người của các thế lực võ đạo mới phản ứng lại từ trong khiếp sợ.
Bọn họ nhìn Diệp Phàm hít sâu một hơi, tất cả đều bị con trai của Cuồng Long làm cho chấn động!
Sự đáng sợ của người này không thua kém gì với Cuồng Long năm đó.
“Các người đừng nhìn tôi, tiếp tục thi đấu đi!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn mọi người rồi trở lại lôi đài thứ nhất.
Tiếp theo, cuộc tranh tài ở chín lôi đài còn lại vẫn tiếp tục.
Võ đài này của Diệp Phàm, đương nhiên là không ai dám mơ ước nữa!
Bịch!!!
Rất nhanh, trận đấu của Đông Phương Hạo Thiên và Đông Phương Lăng cũng kết thúc, người thua dĩ nhiên là Đông Phương Lăng!
“Thiên phú của anh không tệ, nhưng vẫn còn kém chút!”
Đông Phương Hạo Thiên đứng trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Lăng nói.
Lời nói của đối phương khiến Đông Phương Lăng cảm thấy vô cùng nhục nhã, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi nhất định sẽ đánh bại anh!”
“Tôi chờ!”
Đông Phương Hạo Thiên lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Đông Phương Hách.
Sau đó, đài chủ của 8 lôi đài còn lại cơ bản đã được xác định.
Lúc trước, đám người tranh đoạt thất bại lôi đài thứ nhất: Thẩm Thiên Quân, Viêm Khiếu, Hạng Thiếu Kiệt chia nhau chiếm những lôi đài khác!
Nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ không cam lòng!
Tạ Hạo cũng chiếm được một lôi đài!
“Được rồi, hiện tại tôi tuyên bố giải đấu bảng Thanh lần này chính thức kết thúc!”
“Lúc này, mười đài chủ đứng trên mười võ đài này chính là thập đại thiên kiêu đứng đầu bảng Thanh năm nay, chúc mừng các vị!”
Đại trưởng lão Võ Minh lên tiếng.
Ông ta bắt đầu phát phần thưởng cho số 2 tới số 9.
Sau đó, ánh mắt của đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Phàm, ông khẽ cười: “Công tử, chúc mừng cậu đã đạt được hạng nhất bảng Thanh lần này, theo như quy định phần thưởng dành cho thứ hạng cao nhất, cậu có thể vào tàng bảo các của Võ Minh để chọn ba món quyền lợi, ngoài ra còn có một viên ngọc Rồng, đồng thời cậu sẽ quản lý Võ Thần Lệnh, trở thành thiếu chủ Võ Minh, không biết cậu có bằng lòng không?”
“Tôi có thể nhìn Võ Thần lệnh không?”
Diệp Phàm nhìn đại trưởng lão Võ Minh nói.
“Đương nhiên có thể!”
Đại trưởng lão phất tay, lập tức có hai người mang theo một tách trà và một chiếc hộp đi tới.
Người cầm hộp kia mở ra, lấy ra một tấm lệnh bài.
Toàn bộ tấm lệnh bài này đều có màu vàng, phía trên còn có chữ Thần!”
“Đây chính là Võ Thần lệnh!”