Quận Giang Bắc là một trong chín quận của Long Quốc.
Hơn nữa, bởi vì có hoàn cảnh địa lý độc lập, trong chín quận của Long Quốc, Giang Bắc là khu vực có kinh tế phát triển nhất.
Kim Lăng là đô thị của huyện Giang Bắc, cũng là Cố Đô của thời kỳ Nam Bắc Triều, có di sản lịch sử và văn hóa vô cùng phong phú.
Cũng chính vì vậy mà trong thành Kim Lăng có rất nhiều thế lực, gia tộc có truyền thừa trăm năm, hoặc là những dòng họ lớn đã tồn tại hơn ba trăm năm.
Thế lực của bọn họ rất rắc rối phức tạp, trải rộng cả huyện Giang Bắc, trở thành bá chủ một phương, thậm chí còn dám thách thức các thế gia ở Đế Đô!
Sân bay Kim Lăng!
Diệp Phàm và Mộ Bạch bước ra ngoài.
Đồ Phu đang đợi ở bên ngoài sân bay.
“Thiếu quân chủ, Mộ Bạch!”
Đồ Phu trông thấy hai người bọn họ thì tiến lên gọi.
“Mục quân đoàn trưởng đang ở đâu?”
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
“Mục Kình Thiên đang bị giam ở nhà tù Kim Lăng!”
“Đây là một trong những nhà tù nghiêm ngặt nhất ở Long Quốc. Không ai bị nhốt vào đó mà có thể sống sót!”
“Đám người kia quá ác!”
“Bây giờ, tôi chỉ hận không thể băm bọn họ thành trăm mảnh!”
Đồ Phu quát lớn với vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Chuyện này là do ai làm?”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Tôi đã điều tra qua, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Thanh Môn!”
Đồ Phu đáp.
“Thanh Môn?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thanh Môn là thế lực đứng đầu huyện Giang Bắc, bọn đã tồn tại hơn trăm năm, có tổng hơn mười vạn đệ tử phân bố khắp huyện Giang Bắc!”
“Con gái của Mục Kình Thiên nhảy lầu ở một tòa hội sở của Thanh Môn, hơn nữa còn có tin đồn là thái tử Thanh Môn là làm nhục con gái Mục Kình Thiên, khiến cho con bé nhảy lầu tự tử.”
“Kình Thiên biết được tin thì đi tìm Thanh Môn, kết quả bị đánh trọng thương, cuối cùng còn bị bọn họ nhốt vào nhà tù Kim Lăng!”
Đồ Phu nói.
“Thanh Môn!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Trong lòng hắn, Thanh Môn đã bị liệt vào tội chết!
“Đi, tới nhà tù Kim Lăng!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Thiếu quân chủ, chúng ta cứ vậy mà đi Kim Lăng sao, có cần thông báo cho quận trưởng quận Giang Bắc không?”
Mộ Bạch hỏi.
“Báo cho bọn họ thì có tác dụng gì? Đều là cá mè một lứa!”
“Bây giờ tới nhà tù Kim Lăng, cứu Mục quân đoàn trưởng ra ngoài!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát lớn.
“Thiếu chủ quân, nhà tù Kim Lăng canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sợ là vẫn chưa đủ, hay là đợi Thiên Sách Vệ đến đông đủ rồi hẵng đi!”
Mộ Bạch nói.
Bọn họ đã đến nơi nhưng Thiên Sách Vệ vẫn đang trên đường tới!
“Mục quân đoàn trường sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể chờ đợi thêm!”
“Mấy người sợ rồi à?”
Diệp Phàm nhìn hai vị quân đoàn trưởng nói.