Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Hi, cháu nói vậy là đang ghét bỏ y thuật của ngự y viện ông đây không được sao?

Hoa Ân nói.

“Ông nội Hoa, ông đừng tức giận, Vân Hi không có ý đó, chỉ là...”

Gương mặt Khương Vân Hi thay đổi, vội vàng giải thích.

“Được rồi, con bé ngốc này, ông đùa cháu thôi, ông biết ý của cháu!”

“Con bé này, từ nhỏ đã có lòng nhân từ, chỉ muốn cứu thế giúp người. Xã hội bây giờ chẳng mấy người có tấm lòng nhân hậu như cháu đâu!”

Hoa Ân cảm thán nói.

“Vậy, ông nội Hoa, ông có thể nói cho cháu biết vị thần y kia đang ở đâu không?”

Khương Vân Hi hỏi.

“Vị đó không phải là người tầm thường, cậu ấy tới từ Quỷ Cốc, cháu muốn bái sư, e là không dễ như vậy!”

Hoa Ân đáp.

“Quỷ Cốc? Lẽ nào là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc trong truyền thuyết?”

Ánh mắt Khương Vân Hi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Có lẽ là vậy, mà Quỷ Cốc thu nhận đệ tử luôn rất nghiêm khắc, vậy nên nếu cháu muốn bái cậu ta làm sư phụ, để cậu ta truyền cho con y thuật của Quỷ Cốc, sợ là sẽ rất khó!”

Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.

“Con vẫn luôn nghe nói y thuật của Quỷ Cốc thiên hạ vô song, có thể hồi sinh người chết, không ngờ cháu lại có thể gặp được.”

“Lần này cháu nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, bằng mọi giá phải bái sư thành công, học y thuật chân chính để cứu thế cứu người!”

Khương Vân Vi nói với vẻ mặt kiên định.

“Nếu như cháu đã kiên trì như thế, vậy ông sẽ giúp cháu một tay, dẫn cháu đi gặp vị thần y kia, còn thành công hay không thì phải dựa vào bản thân cháu!”

“Đúng lúc ông cũng muốn nhờ cậu ấy một chuyện!”

Hoa Ân nói.

“Ông nội Hoa muốn nhờ thần y cái gì vậy? Chẳng lẽ là cuộc thi kia?”

Khương Vân Hi tò mò hỏi.

“Không sai, cuộc thi đấu kia liên quan tới vinh nhục của giới y học Long Quốc ta, nhất định không thể thua, nếu không, không chỉ thầy thuốc mà là cả Long Quốc chúng ta sẽ mất mặt!”

Hoa Ân trịnh trọng nói.

“Ông nội Hoa muốn vị thần y kia ra tay?”

“Ừ, nếu cậu ấy ra tay thì thắng cuộc thi kia chỉ là chuyện ván đã đóng thuyền!”

Hoa Ân trầm giọng đáp.

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Xuân Lan, nói: “Thiếu chủ, đã tra ra thân phận của đám sát thủ tối qua rồi, là người đến từ tổ chức sát thủ cấp S của thế giới Hắc Ám, tổ chức Cô Lang. Còn người mua ở sau lưng bọn họ thì vẫn chưa điều tra được!”

“Tổ chức sát thủ cấp S Cô Lang?”

“Lẽ nào lại là tên Đường Nhân Nghĩa này mời tới?”

Trong mắt Diệp Phàm toả ra ánh sáng lạnh.

“Đúng rồi thiếu chủ, còn có một chuyện, lúc trước ngài bảo tôi phái người đến quận Hoài Giang bắt đại tiểu thư nhà họ Liễu - Liễu Như Thị, kết quả người tôi phái đi, sau khi đến quận Hoài Giang không lâu đã bị người giết hết rồi!”

Xuân Lan nói.

“Người của nhà họ Liễu làm ư?”

Diệp Phàm chợt cau mày.

“Chắc là không phải, người tôi phái đi thực lực đều không tệ, mặc dù nhà họ Liễu là hào môn ở quận Hoài Giang, nhưng chắc không có năng lực này.”

“Hơn nữa chuyện này không để lại bất cứ dấu vết nào, ngay cả thế lực tình báo ở quận Hoài Giang của Bách Hoa Lâu cũng không tra ra được là ai làm. Chắc không phải nhà họ Liễu, mà là thế lực siêu cấp nào đó làm!”

Xuyên Lan trầm giọng nói.

“Thú vị!”

“Lẽ nào người phụ nữ này đã tìm được chỗ dựa gì rồi?”

Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.

“Thiếu chủ, có cần tôi đích thân đến quận Hoài Giang một chuyến không?”

Xuân Lan hỏi.

“Bỏ đi, tôi tự mình đi một chuyến, tôi cũng muốn xem rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh lớn cỡ nào!”

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Trực giác của hắn mách bảo hắn không giải quyết người phụ nữ này, về sau sẽ mang lại phiền phức không nhỏ cho hắn. Vì vậy hắn quyết định đích thân đến quận Hoài Giang một chuyến, hoàn toàn giải quyết mầm tai họa này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK