Thiên Hải, phủ Tổng đốc!
Lúc này, Tổng đốc Thiên Hải – Hầu Đông Hải, còn có Đô Đốc – Sài Quyền và các quan chức cấp cao của Thiên Hải đều cung kính đứng trước mặt một người đàn ông.
Người đàn ông này chính là tam gia nhà họ Minh.
“Chủ tịch tập đoàn Đường thị, hung thủ quan trọng như vậy mà các người không bắt được sao?”
“Đúng là lũ vô dụng!”
“Tổng đốc như ông có tác dụng gì?”
Tam gia nhà họ Minh tức giận nhìn Hầu Đông Hải.
“Đại nhân, ngài nói đúng, là thuộc hạ không làm trong bổn phận, tôi đã phái thêm người đi tìm Đường Sở Sở rồi, nhất định sẽ mau chóng bắt về quy án!”
Hầu Đông Hải nói.
“Trong đan Trú Nhan của tập đoàn Đường thị có độc, hại ba tôi bây giờ sống chết cũng chưa biết, chủ tịch Đường thị là kẻ giết người tội nặng nhất, nhất định phải bắt được cô ta, nếu như ba tôi có chuyện gì, vậy thì tất cả mấy người đều phải chôn cùng ông ấy!”
“Đương nhiên, nếu như không bắt được thì kết cục của mấy người cũng sẽ như vậy!”
Tam gia nhà họ Minh lạnh lùng nhìn đám quan chức của Thiên Hải.
Ai nấy đều run rẩy, vội vàng gật đầu.
Ầm!!!
Đột nhiên, trong phủ Tổng đốc truyền ra một tiếng nổ.
“Tổng đốc, không xong, không xong rồi!”
Rất nhanh, hộ vệ phủ Tổng đốc vội vã chạy tới, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Hầu Đông Hải hỏi.
“Có người xông vào phủ Tổng đốc!”
“Hơn nữa, chủ tịch tập đoàn Đường thị - Đường Sở Sở cũng có mặt ở đó!”
Tên hộ vệ đáp.
“Cái gì? ĐƯờng Sở Sở xuất hiện? Lập tức cho người bắt lấy cô ta!”
Tam gia nhà họ minh trực tiếp quát.
“Rõ!”
Hầu Đông Hải gật đầu, tất cả đều đi ra ngoài.
Trong phủ Tổng đốc lúc này.
Diệp Phàm mang Đường Sở Sở xông vào bên trong, toàn bộ thị vệ trong phủ đều bị đánh bay ra ngoài, từng người một nằm trên mặt đất nôn ra máu.
Rất nhanh, nhóm người Hầu Đông Hải đã xuất hiện.
“Các người thật to gan, dám ra tay ở phủ Tổng đốc, có biết đây là tội lớn không?”
Hầu Đông Hải oai phong nhìn Diệp Phàm.
Sài Quyền ở ngay phía sau Hầu Đông Hải, trông thấy Diệp Phàm thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tổng đốc, tôi muốn biết vì sao các ông lại muốn bắt người nhà họ Đường, còn niêm phong tập đoàn Đường thị, bắt toàn bộ nhân viên cấp cao của tập đoàn, chuyện gì đã xảy ra?”
“Hy vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích!”
Đường Sở Sở nhìn Hầu Đông Hải nói.
“Giải thích?”
“Trong đan Trú Nhan của các người có độc, ba tôi dùng xong thì tính mạng bị đe dọa, lẽ nào các người không nên bị bắt hay sao?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu như ba tôi xảy ra chuyện gì bất trắc!”
“Tất cả các người đều phải chôn cùng ông ấy!”
Giọng nói lạnh lùng của tam gia nhà họ Minh vang lên, ông ta trực tiếp bước ra ngoài.
“Là ông?”
Diệp Phàm nhìn thấy ông ta, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Tam gia nhà họ Minh trông thấy Diệp Phàm cũng rất ngạc nhiên: “Hóa ra là cậu, các người lại cùng một ruột?”
“Trúng độc?”
“Sao có thể?”
“Trong đan Trú Nhan sao lại có độc được?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở thay đổi, cô khiếp sợ nói.
“Chủ địch Đường, ông cụ Minh quả thực là trúng độc do dùng đan Trú Nhan, hiện tại còn đang cấp cứu, vậy nên chúng tôi mới niêm phong Đường thị!”
Hầu Đông Hải trầm giọng nói.
“Đừng phí lời với bọn họ, bắt người cô ta và tên kia lại cho tôi!”
Tam gia nhà họ Minh chỉ tay vào Đường Sở Sở và Diệp Phàm.
“Rõ!”
“Tới…”
Hầu Đông Hải gật đầu đồng ý, kết quả Sài Quyền vội vàng giữ ông ta rồi nói nhỏ bên tai.
Vẻ mặt Hầu Đông Hải lập tức thay đổi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Phàm.
“Sao còn chưa chịu ra tay?”
Tam gia nhà họ Minh lớn tiếng quát.
“Đại nhân, cậu ta…”
Ánh mắt Hầu Đông Hải đầy vẻ xoắn xuýt.
Bên là một trong những gia tộc quyền quý ở Đế Đô, không đắc tội nổi, bên là người của Bách Hoa Lâu, ông ta cũng không đắc tội được.
Cả hai bên đều không thể!
Tổng đốc rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!
Bộp!
Diệp Phàm bước lên trực tiếp bóp cổ tam gia nhà họ Minh, hắn lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm ai trúng độc, lập tức thả toàn bộ người, hủy niêm phong tập đoàn Đường thị cho tôi!”
“Không được kích động!”
Hầu Đông Hải nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt liền thay đổi.
“Thằng khốn, mày dám…”
Tam gia nhà họ Minh giận dữ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ông ta không ngừng vùng vẫy.
“Bỏ Tam gia ra!”
Đám thủ vệ nhà họ Minh thấy vậy liền vội vàng xông về phía Diệp Phàm.
Bịch!!!
Diệp Phàm vung tay, hất ông ta ra ngoài, toàn bộ đám thủ vệ ngã lăn trên mặt đất.
Phụt!
Vị tam gia này bị nện xuống đất không ngừng nôn ra máu.
“Thả người!”
“Không thả thì chết!”
Diêp Phàm lạnh như băng quát.
“Kẻ nào dám thả người?”
Tam gia nhà họ Minh kêu lên với vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Xem ra ông thật sự muốn chết!”
Trong mắt Diệp Phàm lộ ra một tia sát ý, hắn muốn giết chết người này.
“Anh Tiểu Phàm, trước tiên không nên kích động.”
Đường Sở Sở vội vàng khuyên nhủ.
“Diệp thiếu, đừng kích động!”
“Chuyện này chủ yếu là bởi vì ông cụ Minh dùng đan Trú Nhan bị trúng độc, thế nên nhà họ Minh mới mệnh lệnh cho chúng tôi bắt người nhà họ Đường, niêm phong Đường thị.”
“Nếu như ông cụ Minh không sao thì chúng tôi sẽ thả người, đồng thời cũng gỡ bỏ niêm phong!”
Hầu Đông Hải nói với Diệp Phàm.
“Đúng thế, Diệp thiếu, bây giờ cậu giết ông ấy chỉ khiến cho mọi chuyện càng hỏng bét hơn!”
Sài Quyền vội vàng phụ họa.
Nếu hôm nay tam gia chết ở đây.
Vậy thì tất cả chúng tôi đều xong đời!
“Hừ!”
“Chẳng qua cũng chỉ trúng độc mà thôi!”
“Ông cụ Minh ở đâu, dẫn tôi đi!”
Diệp Phàm nhìn về phía tam gia, lạnh giọng nói/
“Mày muốn làm gì?”
Tam gia nhà họ Minh lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Nếu như ông muốn cứu ông cụ nhà các người thì đừng có phí lời, lập tức dẫn đường!”
Diệp Phàm đáp.
Ánh mắt tam gia nhìn về phía Diệp Phàm không ngừng lóe lên, cuối cùng nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, dẫn theo Diệp Phàm, Đường Sở Sở, đám người Hầu Đông Hải tới bệnh viện nhân dân Thiên Hải.
Trong phòng bệnh của ông cụ Minh.
Trên trán Hoa Ân đã lấm tấm mồ hôi, ông đang châm cứu chữa trị cho ông cụ Minh.
Tất cả người nhà họ Minh đều mang vẻ mặt thấp thỏm lo lắng.
Sau đó, Hoa Ân rút kim bạc ra, thở dài.
“Viện trưởng Hoa, ba tôi thế nào rồi?”
Lão đại nhà họ Minh hỏi.
“Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, ông cụ chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.”
“Người nhà có gì muốn nói thì mau sớm nói với ông ấy đi!”
Hoa Ân lắc đầu.
Soạt!!!
Vẻ mặt người nhà họ Minh lập tức thay đổi, bọn họ có một loại cảm giác như trời sập.
“Còn một hơi thở cũng không cứu được, y thuật của ông cũng quá nát rồi!”
Một giọng nói xem thường bỗng nhiên vang lên.
Đám người Diệp Phàm xuất hiện trong phòng bệnh.
“Diệp công tử, cậu tới rồi!”
Hoa Ân trông thấy Diệp Phàm thì hai mắt sáng lên.
“Cậu là ai?”
Lão đại nhà họ Minh nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
“Cậu ấy là vị mà tôi đã từng nhắc tới, người có thể cứu được ông cụ!”
“Diệp công tử, xin cậu hãy ra tay cứu ông cụ Minh!”
Hoa Ân cầu xin Diệp Phàm.
“Tránh ra!”
Diệp Phàm đi thẳng tới trước giườn bệnh.
Hắn cũng không xem qua thân thể của ông cụ Minh, Diệp Phàm thẳng tay vung ba cây châm bạc đâm vào ba vị trí huyệt vị khác nhau.