Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy Côn Lôn, lúc trước ở Quỷ Cốc, Thiên Cơ trưởng lão đã nói cường giả mà Phong Vô Tích dẫn tới để đối phó với tam sư phụ có thể đến từ Côn Lôn, không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên này!
“Khả năng Diệp Tranh Vanh đã gia nhập môn phái nào đó ở Côn Lôn, vậy nên hiện tại nơi duy nhất mà bọn họ có thể đi chính là Côn Lôn!”
Sở Phù Đồ đáp, Diệp Phàm lại hỏi: “Chú Sở có biết Côn Lôn là nơi như thế nào không?”
“Cậu đã bao giờ nghe qua núi Côn Lôn chưa?”
Sở Phù Đồ hỏi.
“Núi Côn Lôn? Ý chú là ngọn núi linh thiêng nhất Long Quốc?”
“Lẽ nào Côn Lôn ở đây chính là núi Côn Lôn?”
Diệp Phàm lên tiếng.
Ở Long Quốc, núi Côn Luân được xưng là ngọn núi linh thiêng nhất, nghe đồn có thần tiên sống ở núi Côn Luân Sơn.
Thần thoại truyền thuyết về núi Côn Lôn nhiều không đếm xuể, bởi vậy núi Côn Lôn cũng trở thành nơi thiêng liêng trong lòng người dân Long Quốc!
“Không sai, cụ thể hẳn chỉ thế giới nhỏ trong núi Côn Lôn!”
“Ở bên trong núi Côn Lôn có một thế giới nhỏ, nơi đó có rất nhiều thế lực cổ xưa còn mạnh hơn rất nhiều so với những tông môn ẩn thế, cường giả nhiều như mây, tùy tiện chọn lấy một người cũng có thể quét sạch giới võ đạo Long Quốc!”
Sở Phù Đồ nói.
Diệp Phàm nghe Sở Phù Đồ nói xong, biểu cảm trên gương mặt không ngừng thay đổi, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc!
Hắn không ngờ ở Long Quốc còn tồn tại một nơi như vậy, quả đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
“Mặc kệ hai cha con họ chạy tới đó, tôi cũng nhất định phải giết bọn họ!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, rõ ràng hắn định đi tới núi Côn Lôn, dù sao Diệp Khiếu Thiên là kẻ thù diệt cả nhà hắn, thù này nhất định phải báo!
“Cậu muốn báo thù cũng được, nhưng với thực lực hiện tại của cậu thì còn chưa đủ!”
“Cường giả bên trong núi Côn Lôn vượt xa rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, trước khi chưa nắm chắc thì tốt nhất không nên đi tìm bọn họ báo thù!”
Sở Phù Đồ dặn dò Diệp Phàm.
“Tôi biết rồi!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Nhưng tôi lại không ngờ, hôm nay cha cậu thế mà còn không xuất hiện, tôi còn tưởng là ông ấy sẽ tới, ít nhất cũng phải phái người tới!”
Sở Phù Đồ bĩu môi.
“Chú Sở, cha tôi thật sự còn sống sao? “
Diệp Phàm hỏi.
Đây là đáp án hắn muốn biết nhất!
“Dù sao tôi cũng không tin cha cậu đã chết!”
Sở Phù Đồ lắc đầu.
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, đột nhiên hỏi: “Chú Sở, mọi người đều nói năm đó tu phi cha tôi bị phế bỏ, là ai làm vậy, lẽ nào là ông ta?”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía ông nội Diệp Chấn Đình!
Rõ ràng, hắn cho rằng người ông nội máu lạnh này đã phế đi tu vi của cha hắn, vậy nên cả nhà hắn mới gặp phải họa diệt môn!
“Không phải ông ta, mặc dù ông ta đuổi cả nhà cậu ra khỏi Diệp Thị, nhưng chưa hề ra tay với cha cậu, năm đó kẻ phế bỏ tu vi của cha cậu là một người khác!”
Sở Phù Đồ lên tiếng.
“Là ai? "Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Cái này tôi không rõ lắm, năm đó khi cha cậu bị phế, chỉ có Diệp Khiếu Thiên có mặt, tôi cũng không ở đó nên không biết rõ chuyện này!”