Còn về phần Diệp Phàm, đứng trong căn phòng giam này, ánh mắt hắn liếc qua đã phát hiện ra bốn phía trong căn phòng giam này toàn là vách tường sắt được làm bằng sắt thép hạng nặng.
Ngoài một ô cửa sổ nhỏ ở phía trên cửa phòng giam ra thì không có một cái cửa sổ nào, cả phòng giam là một màn u tối, khiến người ta có cảm giác âm u.
Trong phòng giam này thậm chí còn không có cả giường và các đồ dùng hàng ngày khác, chỉ có một đống rơm rạ rải trên mặt đất, cứ như nhà tù từ thời cổ đại.
Giờ phút này, ở trên đống rơm rạ kia có một bóng người.
Tóc tai người này rối bù, mặc bộ quần áo tù rách rưới, mang đến cho người ta một cảm giác ma quái.
Mà Diệp Phàm nhìn người này chăm chú, ánh mắt lóe lên, hắn tiến lên trước hỏi: "Anh..."
Bộp!
Diệp Phàm vừa mở miệng người kia đã ngẩng phắt đầu lên, tóc xõa sang hai bên, để lộ ra một gương mặt đầy râu ria tràn đầy tang thương.
Đôi mắt người này rực lên tia máu, nét mặt hung tợn, trông có vẻ hơi điên cuồng.
"Cút!!!"
Người này lập tức gầm thét lên một tiếng với Diệp Phàm.
m thanh to như vậy giống như tiếng sấm sét nổ vang, đập vào màng nhĩ người ta khiến màng nhĩ như ù đi, trên người lại còn tràn ngập một luồng sát khí khiến người ta thở không thông, cứ như một tay đao phủ vừa vượt qua núi thây biển máu!
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, tò mò hỏi.
Lúc này hai tay người kia đã nắm chặt lại, biểu cảm vặn vẹo, con ngươi ngập màu máu, hắn ta để lộ vẻ mặt đau khổ, mạnh mẽ đánh về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Người này vừa ra tay đã tạo ra một tiếng nổ giữa không khí.
Nắm đấm của hắn ta làm nổ tung cả luồng không khí, một luồng sức mạnh đáng sợ lao vào mặt Diệp Phàm.
Vẻ mặt Diệp Phàm đờ ra, hắn tung một nắm đấm đánh vào cùng chỗ với đối phương.
Ầm!!!
Cùng với đó là một âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông kia bị Diệp Phàm đánh cho lùi về sau, đập mạnh vào bức tường sắt, khiến bức tường được làm bằng sắt thép hạng nặng cũng bị va đập làm lõm xuống!
Chỉ là trông có vẻ như người đàn ông kia cũng chẳng làm sao, chỉ là, màu máu trong mắt ngày càng đậm, bộ dạng điên cuồng, tiếp tục đánh về phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Diệp Phàm ra tay lần nữa, đánh cho đối phương bay ra ngoài.
Phụt!!!
Lần này, người đàn ông ngã trên mặt đất phun máu, gương mặt có vẻ đau đớn.
Diệp Phàm nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt hắn lóe lên, hắn bước tới, rút một cái kim châm bạc ra rồi cắm vào huyệt vị nào đó trên có thể người kia.
Phốc!!!
Sau đó, Diệp Phàm rút kim châm bạc ra, đập một phát lên bụng đối phương.
Người đàn ông này bỗng há to mồm phun ra một con côn trùng màu đen, chính là cổ trùng!
Vù!
Diệp Phàm tiện thể vung tay lên dùng kim châm bạc đâm xuyên qua con cổ trùng kia!
Lúc này người đàn ông kia đã tỉnh lại.
"Cậu..."
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm chăm chú, đồng tử đờ đẫn, tỏ ra cảnh giác.
"Lúc nãy ông điên cuồng như vậy chắc cũng là vì cổ trùng này?"
Diệp Phàm nhìn đối phương rồi thản nhiên nói.
Mà người đàn ông kia chú ý tới cổ trùng đã chết ở trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta giật thót, nói: "Cái này..."
"Tôi đã giúp ông lấy cổ trùng này trong cơ thể ông ra rồi!"
Diệp Phàm đứng dậy thờ ơ nói.
Người đàn ông kia lập tức kiểm tra cơ thể, khi hắn ta cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình vốn bị con cổ trùng kia áp chế mấy năm nay dần dần khôi phục lại thì ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Cậu còn thể lấy con cổ trùng này trong cơ thể tôi ra ngoài sao? Cậu là ai?"
Người đàn ông này nhanh chóng bừng tỉnh, nhìn Diệp Phàm chăm chú.
"Tôi tên là Diệp Phàm!"
Diệp Phàm nói.
"Cảm ơn cậu!"
"Tôi tên là Tần Thành!"
Người đàn ông này hạ thấp giọng đáp.
"Chắc hẳn ông cũng là một vị quân nhân nhỉ!"
Diệp Phàm nói với người kia.
Vừa nãy khi đánh nhau, hắn đã nhận thấy được khí thế chiến sĩ quân nhân trên người đối phương, hơn nữa nắm đấm của hắn ta cũng là nắm đấm quân đội.
Bởi vậy hắn đói đối phương chắc là một vị quân nhân.
Chỉ là vì trong cơ thể đối phương có con cổ trùng này mà dẫn đến thần chí cũng không được bình thường hoàn toàn, gặp phải tình trạng vừa thấy người là nổi khùng điên cuồng.