Cuối cùng, Diệp Phàm vỗ mạnh vào lưng Quân Đao một phát, hắn ta lập tức há miệng, nhổ ra một con sâu nhỏ màu đen.
Vừa nhìn thấy con sâu màu đen này, mọi người sợ hoảng hồn, còn Diệp Phàm lại tức tốc vung tay, bắn ra một cây châm, đâm xuyên người con sâu nhỏ, giết chết nó ngay tại chỗ!
"Thứ gì đây?" Chiến Lang kinh ngạc hỏi.
"Cổ trùng!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
"Cổ trùng?" Đám Hắc Uyên và Chiến Lang khẽ giật mình.
"Con trùng này là một dạng thuật Vu Cổ, có thể dùng nó để kiểm soát não bộ của một người nghe theo mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, không có cách nào kháng cự lại! Bởi vì trúng thuật Vu Cổ nên cậu ta mới bị người của tám nước kia khống chế!" Diệp Phàm hờ hững giải thích.
"Bọn họ đúng là đáng chết!" Chiến Lang tức giận mắng lớn.
Đúng lúc này, một thành viên Long Hồn tiến lại gần, báo: "Khởi bẩm đại nhân, bọn tôi đã điều tra ra thân phận của nhóm người chặn đường chúng ta dưới chân núi rồi, là người của bang Đại Đao ở Tây Nam!"
"Bang Đại Đao?"
"Sao họ lại muốn ngăn cản chúng ta?" Mặt Thiết Thủ lạnh như băng.
"Bang Đại Đao chính là hoàng đế thế giới ngầm vùng Tây Nam, đệ tử đông đúc, trong bang lại có rất nhiều cường giả. Sở trường của bang chủ bang Đại Đao chính là đao, đao thuật của ông ta cự kỳ lợi hại, từng một người một đao tàn sát hơn trăm thế lực ở vùng Tây Nam, sau đó thành lập bang Đại Đao, trở thành một trong tứ đại bá chủ Tây Nam, ngang hàng với Đường Môn!" Chiến Lang giải thích.
"Hiển nhiên bang Đại Đao này có quan hệ với tám nước kia rồi!" Diệp Phàm cười khẩy.
"Dám cấu kết với nước ngoài, muốn chết phải không?!" Thiết Thủ nghiêm mặt mắng.
"Tôi sẽ báo lại việc này cho Thống soái!" Chiến Lang tỏ rõ thái độ.
"Được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ tôi không còn việc gì ở đây nữa, đi trước nhé!" Diệp Phàm nói.
"Diệp Phàm, thật lòng cảm ơn anh về chuyện hôm nay, tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Soái rằng anh đã lập được công lớn, để ông ấy khen thưởng cho anh!" Hắc Uyên nói với Diệp Phàm.
"Khen thưởng thì khỏi! Chỉ cần bảo tên Xuyên Vương đừng tới quấy rầy tôi nữa là được, chứ lỡ đâu lần sau, tôi mất kiên nhẫn giết chết gã thì mấy người cũng đừng trách tôi!" Diệp Phàm bĩu môi nói, sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi đây!
Diệp Phàm rời khỏi núi Lĩnh Nam, quay về nội thành Thục Châu.
Chờ đến khi hắn tới được nội thành thì đã quá nửa đêm, bèn gọi điện cho Hoa Hồng Đỏ: "Hoa Hồng Đỏ…"
"Thiếu chủ, ngài trở về rồi!"
Diệp Phàm vừa mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Hồng Đỏ.
"Ừm, cô sao thế?"
"Thiếu chủ, ngài mau tới Bách Hoa Lâu đi!" Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ đột ngột cúp máy.
Nghe vậy, Diệp Phàm bỗng biến sắc, vội chạy thẳng một mạch tới Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Tại Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Giờ phút này, trong Bách Hoa Lâu có vô số thành viên của họ bị chém chết, ngã rạp ra đất, ngoài ra còn có hai cô gái cũng đang nằm, chính là Hoa Hồng Đỏ cùng Cơ Như Yên.
Cả người Cơ Như Yên toàn là máu, vết thương chồng chất, như thể vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, bị ép tới không còn chút sức lực nào, Hoa Hồng Đỏ nằm ngay bên cạnh, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên vừa bị người khác đả thương.
Đứng trước mặt các cô là một gã đàn ông trung niên cầm trường kiếm.
Ông ta chính là người đã xông vào Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, muốn bắt Cơ Như Yên đi.
Tuy Cơ Như Yên đã thoát khỏi tay ông ta qua mật đạo của Bách Hoa Lâu, nhưng vẫn bị ông ta đuổi theo cả một đoạn đường dài.
Dưới sự bảo hộ của các cứ điểm Bách Hoa Lâu ở các tỉnh thành, Cơ Như Yên trốn chạy một đường từ Đế Đô đến tận Tây Nam, rồi tới được đây, thế mà vẫn bị đối phương dí theo sát nút!
"Cô nghĩ có thể chạy thoát khỏi tay người của Hoàng tộc Cơ sao? Mau ngoan ngoãn đi theo tôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
Gã đàn ông trung niên đến từ Hoàng tộc Cơ lạnh mặt nhìn Cơ Như Yên, hờ hững nói.
"Muốn mang tôi đi ư? Được thôi, vác theo xác của tôi mà về đi!" Cơ Như Yên lạnh lùng quát. Sau đó, trong tay cô xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía cổ của mình.
Keng!