“Chiếm lấy quận Thiên Tục? Chúng ta trực tiếp ra quân chiếm đóng nơi này sao?”
Một vị tướng lĩnh khác nói.
“Không, quận Thiên Thục là khu vực quan trọng của Long Quốc bởi vì ở đây có một căn cứ quân sự, nơi này có đủ các loại vũ khí vừa được nghiên cứu chế tạo, nếu phá hủy nó thì Long Quốc sẽ tổn hại nặng nề!”
Ông cụ Kim lạnh lùng đáp.
“Tôi hiểu rồi!”
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Nhưng mà nơi này quan trọng như vậy, muốn phá hủy nó, nếu không phái đội quân lớn đi thì e là rất khó!”
Ngay sau đó, một người có ý kiến.
“Tôi đã liên hệ với chiến bộ của bảy nước còn lại, tám nước chúng ta đều sẽ phái ra đội ngũ tinh nhuệ nhất tiến vào đó, phá hủy Thiên Thục.”
“Hơn nữa, ở đó chúng ta còn có nội ứng, nhất định bảo đảm thành công!”
Ông cụ Kim hờ hững đáp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Đây là cơ hội tốt để chúng ta xóa đi nỗi ô nhục của liên quân năm nước khi xưa!”
Trong một tòa cung điện nào đó ở ngoại thành.
“Thông báo cho tứ đại chiến thần, để bọn họ lùng bắt Diệp Phàm, tôi cũng muốn xem thử thằng ranh đó giỏi tới đâu!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên.
Trong nháy mắt, một ngày mới đã đến!
Biệt thự số 3 khu Tử Kinh.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trần Tiểu Manh mang theo một rương hành lý đi ra, nói: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi quận Thiên Thục với mọi người!”
Trần Tiểu Manh trực tiếp nói.
“Em đi Thiên Thục làm gì? Không đi học à?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Trường bọn em được nghỉ, em có thể đi một tuần.”
“Vừa lúc nghe chị họ nói hai người muốn đi Thiên Thục, em cũng định đi chơi, nghe nói Thiên Thục có rất nhiều đồ ăn ngon, em muốn đi ăn một lần cho biết!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh tràn đầy hăng hái.
“Em cũng muốn đi!”
A Cơ cũng bước tới nói với Diệp Phàm.
“Vậy được rồi!”
Diệp Phàm gật gật đầu, nếu hắn và Sở Sở, Trần Tiểu Manh đều đi, đương nhiên sẽ không để A Cơ ở nhà một mình.
Ngay sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Nhưng mà, bọn họ mới vừa ra khỏi biệt thự đã có mấy người mặc quần áo như thời cổ đại, búi tóc dài xuất hiện.
Thực lực của mỗi người đều không tầm thường, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh!
“Cậu là Diệp Phàm?”
Ánh mắt của một vị cao thủ nhìn về phía Diệp Phàm.
“Mấy người là ai?”
Diệp Phàm lạnh giọng hỏi.
“Cái chết của môn chủ Bá Môn có liên quan tới cậu đúng không?”
Người kia quát lớn.
“Người của Bá Môn?”
“Chúng tôi là đệ tử Võ Minh!”
Diệp Phàm vừa hỏi, người đàn ông kia đã lớn tiếng nói.
“Võ Minh?”
Nghe lai lịch của bọn họ, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, con trai môn chủ Bá Môn kia hình như là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, xem ra mấy người này là do đứa con trai kia phái tới.