Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Suýt nữa thì bị doạ chết Tôi thấy những cảnh sát khác cũng vì lời nói của Thư Chấn mà vực dậy tinh thần, hai người ban nãy bị doạ cho ngây ngốc cũng bò dậy, bình tĩnh hơn rồi.

Thư Chấn nhìn về phía tôi và Lãnh Mạch, tôi thầm nói không xong, ông ấy đã đẩy đám người ra rồi đi qua, túm lấy cổ áo Lãnh Mạch, không hề nể mặt chút nào: “Nói! Rốt cuộc hai người là ai! Vì sao lại biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện! Có phải hai người có âm mưu gì không!”

Lãnh Mạch là người kiêu ngạo, sao có thể để Thư Chấn nắm lấy cổ áo được, ánh mắt anh ta loé lên, Thư Chấn lập tức bay ngược lại mấy bước, ngã ngồi trên đất.

“Dốt nát” Môi mỏng Lãnh Mạch nhếch lên, lạnh lùng phun ra hai chữ.

Lập tức tản ra khí thế của kẻ mạnh khiến cho tất cả những người ở đây kinh sợ, mọi người đều ngây ra, bao gồm cả Cố Nham Tùng, tôi không biết hoà giải không khí này thế nào, vắt nát óc, chỉ đành hô to một tiếng: “Cảnh sát Thư Chấn chú không sao chứ?”

Lúc này mới có người tỉnh lại, vội vàng đi kéo Thư Chấn dậy.

Tôi lét lút kéo góc áo Lãnh Mạch một chút: “Đừng như vậy, ít nhất bọn họ cũng xuất phát từ lòng tốt, ít nhất bọn họ đều là người tốt: “Người tốt của loài người các em, đồng nghĩa với ngu dốt, giống như em vậy: Anh †a hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng thu khí thế lại.

Tôi cạn lời, liên quan gì tới tôi chứ?

Thư Chấn được kéo dậy, sự kinh sợ trong mắt vẫn còn chưa mất đi, giờ tôi và Lãnh Mạch càng khó xử, lúc này Cố Nham Tùng ghé bên tai Thư Chấn nói mấy câu, không biết ông ấy nói cái gì, nhưng sau đó Thư Chấn lại không hỏi chúng tôi bất kì chuyện gì nữa!

“Nâng thi thể của bọn họ đem đi” Thư Chấn xoay đầu, cũng không nhìn tôi và Lãnh Mạch nữa.

Điều này lại khiến tôi hoảng sợ, không biết chú Cố Nham Tùng khuyên ông ấy thế nào, có điều tóm lại, tạm thời không cần quan tâm tới sự nghi ngờ của cảnh sát Thư Chấn nữa.

Lãnh Mạch đi lên tra xét thi thể, Thư Chấn cũng không nói gì, tôi không đi qua, tôi đứng cách sau lưng Lãnh Mạch mấy mét, tôi không dám nhìn cảnh tượng đầy máu tanh kia nữa, tôi sợ tôi sẽ nôn ra mất.

Sự chú ý của mọi người đều dừng ở trên thi thể của hai cảnh sát, chụp ảnh, lấy chứng cứ, điều tra dấu vết ở xung quanh, đương nhiên, Lãnh Mạch không tham gia vào, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn thi thể, cũng không biết anh ta có thể nhìn ra cái gì.

Tôi đột nhiên cảm thấy ống quần bị kéo nhẹ một cái.

Má ơi!

Lễ nào là ma đói sao?

Ma đói ở sau lưng tôi? !

Thôi theo bản năng mà lập tức nhảy lên, buột miệng hét to: “Lãnh Mạch!”

Lãnh Mạch lập tức xuất hiện bên người tôi, tôi bám lên người anh ta, quay lại nhìn, không thấy gì cả, anh ta gõ đầu tôi: “Em gọi cái gì, gọi hôn à?”

Tôi run rẩy nhảy ra khỏi lòng anh ta, sau lưng tôi không có gì cả…

Ảo giác sao?

“Cháu Đồng, sao vậy?” Cố Nham Tùng theo đó mà hỏi.

“Cháu, cháu không sao…. Chắc là căng thẳng quá ạ” Tôi bình ổn nhịp tim một chút, đập nhanh quá, rốt cuộc tôi làm sao vậy, cứ mãi xuất hiện ảo giác.

Lúc này mới phát hiện Lãnh Mạch vẫn đang ôm tôi, tôi không nhịn được mà đỏ mặt, nghĩ tới ban nấy tôi chỉ gọi anh ta một tiếng, anh ta liền không quan tâm gì hết tới bảo vệ tôi trước, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, nhẹ nhàng đẩy anh ta một cái: “Anh buông tôi ra…

Anh ta vô cùng, vô cùng không, dịu, dàng đẩy tôi ra, còn cái kiểu ghét bỏ tôi nữa, đẩy đến mức tôi loạng chạng lùi về sau hai bước, anh ta còn châm chọc tôi: “Cả ngày kêu kêu kêu giống con chim sẻ, tai sắp điếc luôn rồi, phiên phức.”

Má nói II Lần nào cũng như vậy, mỗi lần khó khăn lắm tôi mới cảm động bởi hành động của anh ta, anh ta liên lập tức làm tôi mất sạch thiện cảm của tôi với anh ta! Cái miệng của anh ta đúng là quá quắt mài Tôi tức giận bước sang một bên, khoanh tay không quan tâm tới anh ta, anh †a chắc chắn sẽ không dỗ dành tôi, trong từ điển của anh ta, không có từ dỗ dành này đâu, lại quay lại xem xét thi thể rồi, tôi suýt nữa thì tức tới nội thương!

Đúng lúc này, ống quần tôi lại động đậy!

Lần này tôi cảm thấy vô cùng chân thự!

c Cả người tôi đều cương cứng, muốn gọi Lãnh Mạch, lại sợ vẫn là ảo giác kì lạ của tôi làm phiền tới đám người cảnh sát Thư Chấn, cố gắng lấy dũng khí nuốt nước bọt, tôi chậm rãi, dùng tốc tộ vô cùng chậm rãi quay đầu lại, nhìn sau lưng tôi.

“Chị ơi” Một thằng bé ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi, hai mắt không có con ngươi, chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng đầy máu, lưỡi vắt ở bên ngoài, không còn răng, máu còn chảy từ miệng ra.

Thằng bé này, là thằng bé gặp lúc ở giữa thôn!

Lúc này, tôi cảm thấy tim tôi sắp không chịu nổi sự kinh sợ này nữa, sắp ngừng đập luôn rồi!

Tôi hít sâu, hít sâu, dùng sức hít sâu….

“Chị ơi, đi xem bụng của mèo đen đi”

Thằng bé lại nói, không tới gần tôi, còn lui lại hai bước.

Tôi ngây ra, nó đanh nói với tôi, bảo tôi đừng sợ nó sao?

Nó lại lùi về sau, nửa người lùi về trong tường: “Đi xem bụng của mèo đen đi”

Thằng bé lại lặp lại lần nữa.

Bụng của mèo đen?

Tôi nhìn Lãnh Mạch đứng ở không xa, thế mà anh ta không phát hiện ra thằng bé này, tôi có hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm cái này, tôi hỏi thằng bé: “Vì sao cậu lại tìm tôi? Vì sao cậu lại biết tôi sẽ nhìn thấy cậu?”

“Mẹ nói mấy chị tới thôn, là đi giết con ma nhỏ, giết con ma nhỏ rồi, bọn tôi sẽ gặp báo ứng, nhưng không giết con ma nhỏ, tất cả trẻ con trong thôn sẽ không sống nổi, mẹ nói, ít nhất, mấy chị không phải kẻ thù: Hoá ra là vậy, giết con ma nhỏ, người dân trong thôn sẽ gặp phải báo ứng, cho nên lúc chúng tôi đi gõ cửa nhà mấy người dân hỏi về chuyện của Trần Ba và Lý Lệ Bình, lại bị từ chối một cách vô tình như vậy.

“Còn một chuyện nữa” Tôi tranh thủ thời gian hỏi: “Nếu mọi người đã biết nhà đó nuôi con ma nhỏ, vậy vì sao còn mặc kệ bọn họ mà không báo cảnh sát? Cho dù không báo cảnh sát, mọi người cũng có thể †ìm….ừm, thầy trừ tà có thể trừ tà chứ, không phải sao?”

“Tìm rồi. Chúng tôi tìm một đại sư, đại sư nói có thể giúp chúng tôi, bảo mỗi nhà chúng tôi đều nuôi một con mèo đen, nói rằng mèo đen có thể giúp chúng tôi trừ tà được bình an, sau đó…mèo đen đem tới cái chết cho chúng tôi”

Câu trả lời của thằng bé khiến tôi bất ngờ.

Đây là một manh mối quan trọng đấy!

Người dân trong thôn tìm một đại sự, đại sư đó đem mèo tới cho mỗi nhà nuôi, sau đó lập ra một trận phát cực lớn, cũng chính là lưới, nói như vậy, người muốn thu thập linh hồn, là đại sư kia! Cho nên người gây bao tội ác, chính là đại sư kial “Cậu biết đại sư kia tên gì không, trông như thế nào?” Tôi đi thêm mấy bước lại gần tường, vội vàng hỏi.

Thằng bé lắc lắc đầu: “Chỉ biết ông ta đeo một chiếc mặt nạ khủng bố, giống một ác ma’“

Mặt nạ ác mai Dạy Trần Ba và Lý Lệ Bình tạo ra cương thi, nuôi con ma nhỏ, không phải cũng là đại sư đeo chiếc mặt nạ khủng bố àI Tôi còn muốn hỏi thêm chút nữa, thân hình của thằng bé dần dần trở nên trong suốt, trở nên yếu ớt, trong tường đột nhiên xuất hiện một đám hồn mail

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK