Chương 404: Không cần cố ý lấy lòng tôi. “
Khi đã yêu một afđó, ánh mắt anh vừa động, dù chỉ một lời nóingẫu nhiên, một hành động tùy ý;cũng sẽ khiến trái †im xao động, Lãnh MạchTúc đó đối với tốbmà nói, mỗi lời anh nói, mỗi việc ãnh làm đều là Bất ngờ vui vẻ, được ở bên cạñR anh chính là lãng mạn, lúc nào anh cũng khiến cho tôi hạnh phúế;xao động.
Anh nói rằng không thể đi ra cửa;chính vì lo lắng ác quỷ trốn thoáf/cố ý đưa tôi đi vòng qua bao nhiêu con đường để tìm một con hẻm hoàn toàn trống trải chính là vì muốn tạo hầm băng bất ngờ này, phải không?
Nếu trước đây tôi chắc chăn sẽ cảm động muốn khóc, nhưng hôm nay lại thay đổi đến bất ngờ… h Đoạn tình cảm giữa tôi với Lãnh Mạch tôi đã buông xuống rồi, đối với tôi mà nói, Lãnh Mạch bây giờ không khác gì một người đàn ông bình thường, thử nghĩ mà xem, một người đàn ông bình thường đột, nhiên xông đến tặng cho bạn một bất ngờ vuï vẻ, bạn sẽ bất ngờ, nhưng sẽ vui vẻ sao?
Tôi không ngạc ñhiên, cũng chẳng vui vẻ, chỉ còn bình tĩnh: “Tôi nghĩ nếu anh muốn theo đuổi tôi, anh nên xem xét bắt:đầu từ việc làm bạn?”
Vẻ mặt-ãnh Mạch thoáng chốc trở nên u ám, sắc mặt đờ đẫn, không nói lời nào.
Hơn nữa, cấi gọi là bất ngờ fìày…
Tôi giơ tay chấm vào bức tườilg băng, rất lạnh, tôi thu tay lại, khịt khit cái mũi:7Lãnh Mạch, anh là Chí Tôn Vương cao ngạo của Minh Giới, thật sự không cần phải vì lấy lòng tôi mà làm như vậy. Tôi đã nghe Šï`Mi nói về quan hệ của người giao ước với Thiế:Lôi Kiếp. Tôi không phải là người vô lý cố tỉnh gây sự, nếu là ngày thiên lôi kiếp của anh thật sự tới, dù chúng ta có xa lạ với nhau, chỉ cần anh bầo tôi giúp, tôi sẽ đến, anh không cần hao tổn hết tâm tư tính kế nâng cao tôi.”
Lãnh Mạch nheo mắt, nhưng anh không phủ nhận. ` “Làm tổrthương cô như thế này, còn làm bạn?” Hồng Hồng trong lòng tôi hét lên: “Đồng Đồng, lòng cô quá mềm yếu cho nên mới cho anh ta một cơ hội lâm lại từ đầu! Hơn nữa cái này của anh ta mà cũng tính là niềm vui bất ngờ, cũng tính là lãng mạn Sao? Trong lòng cô đã rõ ràng rồi, nhưng tại sao cô không nói? Cô còn cho anh tả“mặt mũi, cho ảnh ta cơ hội?”
“Tôi chưa bao giờ nói chớ⁄anh ấy cơ hội, nhưng tình cảmxuất phát từ trái tim. Anh ấy muốn thích ai muốn theo đuổi aifà quyền tự do của anh ấy. Tôi khống có quyền hạfchế, chỉ thế thôi.” Tôi thản nhiên tổ lời. : Hồng Hồng ngừng nói.
“Lãnh Mạch, anh dỡ h?m băng này xuống đi.
Dù có ít người ở đây, nhưng giữa ban ngày ban mặt, bị người khác nhìn thấy không hay” Tôi nói với Lãnh Mạch.
Ánh mắt Lãnh Mạch trầm xuống, động băng chậm rãi biến mất trước mặt, ánh mặt trời lại chiếu xuống con hẻm nhỏ, nhưng áp lực của người đàn ông vẫn rất thấp.
Lặng lế lan tỏa.
“Đi thôi, tử đây có thể về nhà Tôn Viên Phàm được không?” TÔI nói trước.
“Không” Anh trả lời, giọng điệu không tốt chút nào.
Tôi biết kiểu gì cũng thế mà, quên đi vậy, tôi quay người định bước ra khỏi ngõ, Lãnh Mạch bất ngờ kéo tôi từ phía sau,sức lực rất lớn, tôi không đề phòng bị anh túm Về, anh áp tôi ở trên tường, một lời cũng không nói/cúi đầu hôn tôi.
“Lãnh Mạch!” Tôi quay đầu né Dan anh: “Anh hãy tự trọng!”< “Tự trọng?” Anh cười lạnh, ánh mất âm trầm: “Không phải em đã nói rồi sao, tôi không cần phải vì em mà thay đổi, tối nghĩ em vẫn thích con người cũ kia, dù sao thĩ tôi của trước kia cũng biết hết nhưng điểm nháy, cảm trên người em, phải không? ” 8 “Anhl” Tôi cựa quậy thật mạnf; ‘chỉ có thể mắng anh: “Không biết xấu hổi “Tôi còn có thể càng không biết xấu hổ hơn kìa! Em buông tình cảm của tôi xuống cũng không mưốn đến đây phải không? Lại làm bạn từ đầu sao? À, để tôi đến nói cho em biết, như thế nào là làm:bạn!”
Anh lại hôn tôi, tôi đẩy anh ra, anh khó chịu, ngón tay khế nhúchích, một luồng khí tràng vây khốn cơ thể tôi, cố định chặt trên tường, anh như dã thú tiến lên nhếo căm tôi: “Không muốn bị tôi hôn sao? Tôi nói cñò em biết, vật nhỏ à, cho dù enrbuông tình cảm xuống hay cầm nó lên, dù là quákhứ hay hiện tấi, thì sự thật tôi là người đàn ônữ của em vĩnh viễn không thể thay đổi! Lại còn bảo để cho tôi làm Bạn của em trước? Tôi nói cho“#m biết, thể xác và tinh thần cả đời này của em đều là của ông đây! Còn dám phản kháng giấy giụa tôi sẽ làm em ngay lập tức!”
Đây mới là Lãnh Mạch mà tôi biết. Lúc trước là anh cố ý dịu dàng, cố tình tạo lãng mạn. Hồng Hồng nói tôi đều biết hết, anh đăn bản không hề nghiêm túc suy nghĩ, căn bản khống hề tri kỷ, nếu không tôi cảm cúm như này, anh còn làm hầm băng sao? : Chắc là anh vẫn nghĩ tôi chỉ giận dỗi với anh mà thôi, chặc anh nghĩ rằng tôi vẫn chưa thể buông bỏ anh được, vẫn còn yêu anh sâu sắc, không có anhíthì không được, anh vẫn cứ như trước kia hô to đội nhỏ với tôi, chờ tôi cảm động lại nhào vào tronđngực anh.
Tôi nhàn nhạt nhịn Lãnh Mạch: “Mời anh buông tay.”
Lãnh Mạch cười lạnh“một tiếng, trực tiếp dùng hành động chứng minh cho tôi rằng liệu anh có buông1ay hay không…
Tôi cũng dũng hành động chứng minh cho anh rằng tôi có dám ¡phải kháng gáy dụa hay không. 2 Hồng Hồng âm thầm không một tiếng động thò tay ra khỏi cơ thể tôi; phá vỡ sự kìm nén của anh đối với tôi, lúc mà anlí hôn tôi, Hồng Hồng vươn một tay ra khỏi bắp chân tôi, đấm một quyền thẳng vào đũng quần ánh.
Mặt mũi Lãnh Mạch đau đến+ím tái, tôi cũng vì thế mà trốn được, lùi về phía sau hai bước, cách xa anh. Ỹ Hồng Hồng trong lòng gào thét thỏa mãn, hiện tại cổ;ấy có thể tùy ý ra vào trong cơ thể của tôi, cũng-có thể tùy ý xuyên qua cơ thể của tôi, quả thực mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. : “Lãnh Mạch, tốt thật sự không biết anh nghĩ gì, có lẽ anh nên đi ống rượu say một lần nữa đi” Tôi cười nhạo mộtf ếng, phất tay với anh rồi quay người rời đi.
Lãnh Mạch không đuổi Theo nữa.
Đang đi trên đường, Hồn? Hồng nói Lãnh Mạch tiếp cận tôi chỉ vì thiên lôï,kiếp, thành phần cố ý thì đã quá rõ ràng rồi, cõn nói lãng mạn chân chính là Phải dùng tâm mà làm, rốt cuộc có dụng tâm haÿ;không thì đều €ó thể cảm nhận được, nói chỉ cần tôi bày tỏ sự không hài lòng với Lãnh Mạch, LãnlMạch sẽ thay đổi trở lại nguyên mẫu trong vài phút, cho thấy sự độc đoán và ích kỷ thực sự, mắngt:ãnh Mạch thì đồng thời Hồng Hồng cũng mắng luôn cả tôi đến máu chó bay đầy đầu, mắng Tất cả rất thô tục. ⁄ Tính tình của Hồng Hồng vẫn như trước, cáu kỉnh và tàn nhãn, tất cả những tính cách mà tôi khuyết thiểu kia cô ấy đều có.
Cô ấy phủn một đường đến thẳng nhà Tôn Viễn Phàm, tôïthiếu chút nữa bị cô ấy phun đến khóc, cửa nhà Tôn Viễn Phàm mở toang, sau khi quỷ nhấn trở về, tỗï/nhìn thấy phòng bên ngoài nhà Tôn Viễn Phàm được bao bọc trong một bầu không khí ma quỷ “Cẩn thận một chút.” Hồng Hồng nói.
Hôm náy khi ra khỏi nhà? tôi quên mang theo Kiếm Trấm Thi, bước vàø cẩn thận.
Rõ ràng là búổi trưa, dương Khí rất thịnh, nhưng nhà của TồfrViễn Phàm hoàn toàn tối đen, không khí tà ác bên ngoài quá mạnh, cản hết ánh năng mặt trời,+ôi thử gọi: “Tôn Viễn Phàm?” 2 Không có tiếng trả lời, ngôi nhà của Tôn Viễn Phàm im ăng đến kỳ lạ: Tôi đi về phía trước, vô tình vấp phải thứ gì đó, tôi lảo đảo một chút, bóng người màu đỏ vươn nửa người ra đỡ tôi, thân thể fôi ổn định trở lại, tôi cúi đầu nhìn, ở trước mặt tốt là một người phụ nữ nằm vắt ngang!
Chờ đã; đây không phải là mẹ của Tôn Viễn Phàm sao? 2 Tôi ngồi xổñà xuống và kiểm tra, mẹ cậu ấy vẫn còn hơi thở, Xẻm ra là hôn mê.
“Cô nhìn cổ bà ấy kìa!” Hồng Hồng nhắc nhở tôi. %# Trên cổ mẹ của Tôn Viễn Phàm có một vết răng. Da trên cổ của bà bị cắn hở, chảy máu nhưng không)nhiều, như thế “bị ai đó chặn lại.
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó“..
lê “Nguy rồi!”